Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trong nháy mắt này, toàn bộ những vấn đề trên không ngừng lăn lộn trong đầu hắn.
Hắn nghĩ tới những ấn ký hoa Kinh Cức hoa phức tạp kia ——
Trong quá trình bám đuôi này, hắn có chú ý thấy mấy Yêu tộc lưu lại ấn ký ở trong rễ cây hoặc dưới tảng đá, những nơi không quá dễ phát hiện. Nhưng hắn không hiểu được ý nghĩa của những ấn ký đó, mà chỉ suy đoán đại khái có lẽ nó là một loại ấn ký ghi chép tuyến đường.
Hiện tại xem ra, đó chính là phương thức câu thông của bọn họ... Một loại bí lưu động không liên quan đến lực lượng.
Yêu tộc vốn đã có trí tuệ cùng văn minh sáng chói từ ngàn xưa, cũng là kẻ nguy hiểm nhất trong tất cả các đại địch của Nhân tộc.
Đương nhiên, trong quá trình bám theo, mỗi một đoạn, mặc dù không hiểu ý nghĩa của những ấn ký kia nhưng cân nhắc từ tính cẩn thận, hắn vẫn bắt chước vết tích của ác thú, phá hủy một chút.
Bằng không hiện tại tụ lại, chỉ sợ không phải chỉ có bấy nhiêu Yêu tộc.
Một, hai, năm, mười tên...
Con đại hùng to lớn đang ngồi yên giống như một bức tường lấp kín.
Khương Vọng đã lặng yên dời vị trí, giấu vào trong một hốc cây mục nát bên trái con gấu den, lấy Hồng Trang Kính quan sát hoàn cảnh trong phương viên năm mươi dặm, phán đoán mình là bị ai phát hiện, đối phương còn chuẩn bị thủ đoạn như thế nào.
Một Yêu tộc tuổi trẻ diện mạo khá anh tuấn, sau khi cự hùng bị khuất phục liền nhẹ nhàng đi tới từ xa. Yêu chính của hắn ta là một cái đuôi dài, rũ xuống phía sau mông, linh động giống như rắn.
Mi tâm của hắn ta có một vết rách uốn lượn, từ đó hiển lộ một con mắt dọc hiển lộ xích quang, ở viền quanh mắt có một đường vân yêu dị.
Từ yêu chinh hiển lộ ở bên ngoài này mà phán đoán, hắn ta ít nhất có hai thần thông trời sinh, quả thực là không thẹn với thiên tài yêu tộc. Nếu sớm biết hắn ta còn có một con mắt như thế này, hắn chắc chắn sẽ không lựa chọn bám đuôi đội ngũ săn tiền thưởng này.
Cũng không phải là không đối phó được mà là loại thiên tài Yêu tộc cấp bậc này, nhất định có thủ đoạn phong phú hơn, càng khó bị che giấu, cũng càng có giá trị, được cường giả Yêu tộc chú ý.
Một tiểu yêu bình thường biến mất, có lẽ sẽ có Yêu tộc tới hỏi một tiếng, có lẽ không có. Nhưng một thiên tài Yêu tộc đột nhiên biến mất ngoài ý muốn thì chắc chắn sẽ có người đến tra xét tìm manh mối!
"Cuối cùng ngươi cũng hiện thân."
Giờ phút này, thanh âm của Yêu tộc anh tuấn này khá nhẹ nhàng, dùng ngôn ngữ Yêu tộc nói: "Ta vẫn luôn nghi ngờ có người đi theo, thăm dò ta nhưng làm sao cũng không tìm được."
"Chỉ là làm một nhiệm vụ đơn giản, lấy niềm vui của tiểu công chúa thành Ma Vân mà thôi, có cần phải như vậy không? Còn phái thích khách ra?"
Con mắt dọc đang dựng thẳng của hắn ta đóng chặt lại, nhưng hai mắt lại nhìn về phía chỗ ẩn thân của Khương Vọng: "Nói xe, ngươi là do ai phái tới? Vũ Tín? Viên Mộng Cực?"
Khương Vọng không lên tiếng.
Nguyên nhân không lên tiếng có hai cái. Một là hắn đang kháo chặt vị trí của tất cả các chiến sĩ Yêu tộc tới gần nơi này, tính toán thời gian mình có thể lợi dụng; hai là... đoạn yêu ngữ này hắn nghe không hiểu mấy.
Hắn chỉ nghe hiểu mấy từ đơn giản như "Ngươi", "Nhiệm vụ", "Ai", đồng thời cảm nhận được đại khá là, hình như xuất hiện một loại hiểu lầm nào đó, đối phương cũng không biết có một Nhân tộc mới giết chết mấy Yêu vương đang trốn ở chỗ này, bằng không, không nên chỉ phái ra chiến trận như thế này.
Nếu chỉ đơn thuần là ngoài ý muốn, vậy thì vân khí này quả thực cũng quá tệ...
So với Khương Vọng im miệng không nói, Yêu tộc tướng mạo anh tuấn này lại vô cùng vui vẻ, hiển nhiên hắn ta đã lâm vào phán đoán giả tưởng của mình đến mức khó có thể kiềm chế, lại vô cùng hài lòng với sự nhạy cảm của bản thân mình.
Hắn ta cảm thấy, việc đối phương trầm mặc là một loại ngầm thừa nhận cùng chột dạ.
"Quả thực." Hắn ta nở nụ cười về hướng thích khách, hiển lộ rõ vẻ thong dong của kẻ nắm đại cục trong tay: "Thân pháp cảu ngươi rất tuyệt diệu, cũng rất am hiểu việc ẩn nấp. Nhưng ngươi không để ý đến một chuyện quan trọng... Trước khi tới tìm ra, không học bài trước sao?"
Cách hắc hùng, cức từ cùng hốc cây nên hắn ta vẫn chưa nhìn thấy được dáng vẻ của thích khách nhưng những chiến sĩ Yêu tộc thông qua ấn ký đặc thù lần lượt tụ lại kia đã vây quanh phiến khu vực này.
Ai có thể nghĩ tới Khuyển Hi Tái hắn ta chỉ ra làm nhiệm vụ treo thưởng một lần lại an bài tới hai mươi tiểu đội đi theo, phân tán bên trong rừng sâu núi thẳm này chứ? Số chiến sĩ này tụ họp lại chính là một đội quân hoàn chỉnh!
Thông qua mật hoàn thành việc liên lạc triệu tập, thông qua các con đường có thể đi khóa chặt vị trí khái quát của thích khách, sai bảo ác thú trực tiếp bức thích khách ra ngoài... Những điều này vốn chẳng có gì để khoe.
Khuyển Hi Tái hắn ta vốn chính là nhân vật thiên tài số một số hai trong thành Ma Vân, đương nhiên cũng có năng lực xứng đáng với thanh danh.
Mắt thấy thủ hạ càng tụ càng nhiều, Khuyển Hi Tái dùng ngón trỏ thon dài, nhẹ nhàng vuốt ve thụ đồng (1)của mình, đưa ra tuyên cáo của bên thắng cuộc: "Từ lúc ta còn rất nhỏ, nó vẫn luôn đưa đến cảnh báo cho ta. Ngay cả hôm nay cũng vậy, cũng là nó nói cho ta biết, ở gần đây có nguy hiểm đang đến gần. Trước con mắt này, ai cũng đừng mơ tưởng —— A!"
(1) Thụ đồng: thụ có nghĩa là đứng thẳng, ở đây đang chỉ con mắt dọc trên trán Khuyển Hi Tái.
Quá nhanh !
Giống như một luồng điện quang xé nát cánh rừng.
Trong khu rừng u ám đột nhiên sáng lên chỉ trong nháy mắt.
Khuyển Hi Tái ngửa đầu ngã xuống.
Một nhánh cây vô cùng bình thường, phía trên có kiếm khí tung hoành, đâm xuyên qua bụng hắn ta, đính chặt hắn ta xuống mặt đất.
Chiếc đuôi dài chỉ mới dựng thẳng lên, đã rủ xuống.
Mà thụ đồng nơi mi tâm của hắn ta đã trực tiếp bị khoét đi, hiện ra hình thoi màu đỏ rực, có vẻ ngoài như tinh thạch, lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay Khương Vọng.
"Con mắt này, ta sẽ cất giữ."