Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3256 - Chương 3256 - Đao Tệ

Chương 3256 - Đao tệ
Chương 3256 - Đao tệ

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Khương Vọng đầu đội mũ rơm, thân khoác áo thủng, cất viên thụ đồng này vào, dùng Đạo ngữ nói.

Hắn cũng không thể hoàn toàn nghe hiểu ngôn ngữ của tên Yêu tộc này nhưng hắn đại khái có thể hiểu được từ "con mắt", cũng phán đoán được đại khái, cho nên hắn đáp lại như thế.

Nhân sinh có đôi khi chính là như vậy.

Dù là ngươi có cẩn thận hơn nữa cũng chưa chắc có thể bình yên vượt qua các loại thiên tai nhân họa.

Ai có thể liệu định được hết từ trước chứ?

Ai có thể biết được có một Yêu tộc có được thần thông trời sinh như vậy, có thể khiến cho kẻ chỉ có tu vi ngang với Ngoại Lâu cảnh của Nhân tộc như hắn ta có thể phát giác được uy hiếp từ Thần Lâm cảnh Khương Vọng?

Khương Vọng đã rất cẩn thận, cho dù là là đối diện với mấy Yêu tộc có thực lực kém xa hắn vẫn không có chút khinh thường nào.

Nhưng vẫn thiếu một chút vận khí.

Có điều, đối với hắn mà nói, mặc dù vì bị tên khuyển yêu này phát hiện mà rơi vào hoàn cảnh cực kỳ hỏng bét nhưng cục diện bây giờ kỳ thật rất đơn giản ——

Hiện tại hắn đã bị phát hiện, như vậy những Yêu tộc nhìn thấy hắn cùng với những Yêu tộc đang bao vây tới... Đều phải chết.

Toàn bộ cánh rừng đều im lặng, bởi vì thanh âm đã bị hắn khống chế.

Giãy dụa cũng tốt, chạy trốn cũng được, la hay không la cũng thế mà có ý đồ chế tạo động tĩnh cũng vậy...

Tất cả đều vô dụng.

Trước khi ra tay, Khương Vọng đã thực hiện diễn luyện mỗi một bước, thậm chí còn xem thử giết một Yêu tộc tốn bao nhiêu thời gian. Hắn lấy hai ngón tay quấn ra kiếm khí, thân chồng tàn ảnh, chuyển qua trong rừng như một cơn gió...

Giữa kiếm khí ngang dọc, thế như gió thu quét lá vàng, trên mảnh đất đầy cành cây, lá cây mục nát chất chồng yêu thi.

Đối phó với những Yêu tộc có thực lực thế này, vốn không có chút ngoài ý muốn nào, cho dù là hắn đang bị thương.

Hết thảy bốn mươi tên Yêu tộc, trừ bỏ tên khuyển yêu bị đóng ở trên mặt đất kia ra, chỉ để lại hai tên tiểu yêu yếu nhất không thể nào làm ra thủ đoạn gì khác để khảo vấn, còn lại đều chết hết.

Con cự hùng màu dên kia vẫn ngoan ngoãn ngồi ở chỗ đó, không nhúc nhích, thậm chí còn nghiêm túc nhắm mắt lại.

"Hiện tại, ta chỉ có một yêu cầu rất đơn giản."

Khương Vọng nhìn hai tên tiểu yêu đang run lẩy bẩy kia, cũng không che giấu vẻ mệt mỏi của mình, dùng đạo ngữ có chút khàn khàn nói: "Chậm rãi ngồi xuống, vẽ một tấm bản đồ cho ta."

Ở phía sau hắn.

Gần như là trong cùng một thời gian, trên thi thể của những Yêu tộc đã chết đều dấy lên hỏa diễm màu đỏ, im lăng đốt diệt hết tất cả.

U Lâm, xích hỏa, tàn thi quả thực khiến Yêu sợ hãi.

Hai tên tiểu yêu yếu đuối cầm vũ khí lên, lo sợ chậm rãi vẽ trên mặt đất.

Mà Khương Vọng chỉ là đi qua bên cạnh bọn họ.

Bốn mươi tên Yêu tộc, tám tiểu đội săn tiền thưởng, toàn bộ đều thất thủ giữa rừng núi, việc này chắc chắn sẽ khiến Yêu tộc điều tra. Nhất là tên khuyển yêu này lại có thiên phú như vậy, làm nhiệm vụ săn tiền thưởng lại còn có nhiều thủ hạ tùy hành như thế, ắt hẳn bối cảnh không tầm thường. Việc hắn ta thất thủ nhất định sẽ gây nên phản ứng rất lớn.

Nói cách khác, hắn không còn ẩn mình bên trong khu rừng già này được nữa. Nếu càng đi vào sâu hoặc xa hơn chắc chắn sẽ đâm đầu vào một chiến trường không biết nào đó. Với thân thể đang tổn thương này của hắn lại có thể chạy được bao xa? Hơn nữa, thời điểm chiến tranh chủng tộc bộc phát mà đi đến hoang nguyên thì chẳng khác nào đang tìm cái chết.

Sau lần ngoài ý muốn này, một lần nữa kiểm tra lại toàn bộ cục diện, trong lúc nhất thời hắn cảm thấy mình chẳng còn chỗ nào để né tránh.

Một đối bốn mươi, mặc dù thắng nhưng vẫn bại, bị mất khả năng tiếp tục du đãng.

Nhưng Khương Vọng vẫn rất bình tĩnh.

Hắn chậm rãi đi trở về trước người khuyển yêu đóng ở trên mặt đất kia, lạnh nhạt nói: "Chúng ta tâm sự chứ?"

Trên mi tâm của Khuyển Hi Tá có một vết thương xấu xí.

Máu tươi nhỏ khắp gương mặt anh tuấn của hắn ta.

Thứ xuyên qua bụng hắn ta tuy chỉ là một nhánh cây bình thường nhưng kiếm ý gào thét trên đó cũng đã đánh tan toàn bộ lực lượng phản kháng trong thể nội của hắn ta.

Hắn ta trợn to mắt nhìn Khương Vọng, cắn răng nghiến lợi gằn giọng nói: "Nô tộc!"

Khương Vọng cũng không nghe hiểu được từ này nhưng cũng đoán dược nó không có ý tốt gì.

Hắn chỉ nghiêm túc dùng Đạo ngữ nói một câu: "Nếu như ngươi có thể phối hợp tốt với ta, ta có thể để ngươi chết mà không phải thống khổ."

"Ác súc đáng chết ti tiện!" Khuyển Hi Tái giận mắng liên tục: "Ta có chết ngươi cũng chạy không thoát! Ta chính là Khuyển Hi Tái thành Ma Vân, gia gia của ta là —— A! Á!"

Hắn ta đau đến mức gân xanh trên cổ lồi cả ra ngoài, giãy dụa cũng không thể phát ra được âm thanh hoàn chỉnh.

Khương Vọng hiểu được một phần chửi mắng cho nên hắn trực tiếp cắt đầu lưỡi của khuyển yêu này: "Ta cũng nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì, không bằng cứ im miệng trước đi."

Hắn nhớ lại kỹ xảo thẩm vấn của Thanh Bài, chậm rãi chế tạo áp lực, xé rách phòng bị của mục tiêu: "Ta hỏi ngươi đáp, được không? Đồng ý thì nháy mắt một lần, không đồng ý thì nháy mắt hai lần."

Khuyển Hi Tái gắt gao trợn tròn mắt, không nhúc nhích. Thậm chí máu tươi tản mạn khắp nơi trên mi tâm đều chảy vào mắt hắn ta, nhưng hắn ta vẫn quyết không nháy mắt!

Cốt khí cùng huyết dũng của hắn ta quả thực cứng cỏi không thể nghi ngờ.

Thế là Khương Vọng đưa tay khép mắt của hắn ta lại, cùng lúc xóa đi sinh cơ sau cùng của hắn ta.

Tiếp đó, hắn lấy Tam Muội Chân Hỏa đốt diệt cỗ thi thể này.

Nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên có một đồng Đao tệ mới tinh tự nhảy ra khỏi hộp trữ vậy, nhảy trên đỉnh đầu của hắn.

Đây là đồng Đao tệ mà Dư Bắc Đấu đã tặng trước đây!

Trong lòng Khương Vọng hơi động, lúc trước hắn cũng thử qua rất nhiều lần, muốn thông qua đồng Đao tệ này để liên hệ với Dư Bắc Đấu nhưng lại không hề có phản ứng. Hắn tưởng nguyên nhân là do bình chướng giữa hai giới.

Giờ phút này Đao tệ vọt lên, có lẽ là Dư Bắc Đấu tới.

Có hi vọng!

Bình Luận (0)
Comment