Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đối với Cảnh quốc, Tề quốc mất đi một thiên tài tuyệt thế như Khương Vọng là một tổn thất nặng nề. Bọn họ có thể thông cảm cho sự phẫn nộ của Tề quốc. Bọn họ cần bảo đảm trật tự của Văn Minh Bồn Địa, cho nên có thể nhân nhượng trước thái độ của Tề quốc. Đây là sự khoan dung của người ngoài cuộc đối với nạn nhân bất hạnh.
Nhưng là đế quốc trung ương cường đại nhất, cổ xưa nhất, bọn họ không cho phép mình bị xem như kẻ mù lòa câm điếc ngu ngốc, bị người khác tùy ý lợi dụng.
Tìm một người có xuất thân Trung Vực, có thân phận là người Bình Đẳng Quốc, thường trú trong thành trì thuộc Cảnh quốc, cuối cùng tấn công thiên kiêu Tề quốc trước sự chứng kiến của thiên kiêu Cảnh quốc. Làm càn nhường nào?
Bình Đẳng Quốc là quân cờ khiến dư luận hoang mang, sao Cảnh quốc lại không phải?
Nhưng phóng nhãn nhìn khắp thiên hạ, ai có tư cách khiến Cảnh quốc phải giả mù?
Người như vậy, hoặc thế lực như vậy, không tồn tại!
Cho nên dù đã ngầm thỏa thuận với Tề quốc, nhưng Cảnh quốc chưa bao giờ ngưng điều tra về việc Võ An Hầu Tề quốc thất thủ Sương Phong Cốc.
Thậm chí sau khi điều tra toàn diện tại thành Thiết Nham, cơ quan tình báo tối cao của Cảnh quốc – Kính Thế Đài phụ trách giám sát thiên hạ - đã chính thức tiếp nhận vụ án này, mở rộng phạm vi và điều tra sâu hơn!
Kính Thế Đài đã vạch ra rất nhiều con đường, truy lùng đủ mọi phương hướng, truy cứu mọi khả năng.
Mà bây giờ, “Kính Trung Nhân” Chử Tử Thành xuất thân Quý quốc dường như là người đầu tiên đột phá.
Thành viên Kính Thế Đài được chia làm hai loại, tức “Minh Kính Sử” và “Kính Trung Nhân”. Một ở ngoài sáng, một ở trong tối.
Người ở ngoài sáng treo gương, điều tra tội phạm. Người ở trong tối giấu kính, hoạt động gián điệp.
Chử Tử Thành hoạt động tại thế giới Thiên Ngục nhiều năm, không thể nghi ngờ là một “Kính Trung Nhân” ưu tú.
Nghe Đạo giả đằng trước hỏi vậy, hai tay hắn ta đỡ đầu gối, nghiêm túc trả lời: “Bởi vì bài hịch thảo phạt Vô Sinh giáo của Khương Vọng và văn bia sinh linh lưu truyền rộng rãi của Trang Cao Tiện nên rất nhiều người trong thiên hạ đều xem Trang Cao Tiện và Khương Vọng là những người cùng khổ, chung một mối thù. Cho rằng bọn họ có chung nguồn gốc chẳng qua là cách thức báo thù khác nhau mà thôi.”
“Nhưng Kính Thế Đài chúng ta lại biết rõ, giữa bọn họ có thâm thù đại hận.”
“Chuyện Thông Ma lần trước đã chứng minh sát tâm của Trang Cao Tiện đối với Khương Vọng.”
“Khương Vọng cũng chẳng phải hạng thiện nam tín nữ, tuyệt đối không phải kiểu người lấy ân báo oán. Hắn càng không tỏ thái độ gì với Trang Cao Tiện, càng chứng tỏ sát ý của hắn đối với Trang Cao Tiện kiên định nhường nào.”
“Hai người như vậy là kẻ thù của nhau, không ai có thể khinh thường ai. Nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được, thời gian đứng về phía Khương Vọng.”
“Không có gì phải nghi ngờ rằng Khương Vọng chính là thiên tài số một thiên hạ hiện nay, mấy năm ngắn ngủi sau Hoàng Hà Hội, hắn đã trở thành Thần Lâm không tiếc (1), chiến lực phi phàm.”
“Mà Trang Cao Tiện thì đã lâu không có động thái gì, nhìn chung hoàn cảnh trong ngoài Trang quốc, trông thì như trăm hoa đua nở, thật ra không gian hữu hạn. Ngoài không có cơ hội bành trướng vạn dặm, trong không có người nối ngôi anh minh thần võ. Trang Cao Tiện cũng không thể dựa vào thực lực quốc gia mà trở thành Chân Quân chỉ trong một thời gian ngắn, cũng không có cách nào thoái vị siêu thoát để một mình tăng tốc Diễn Đạo.”
“Ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Khương Vọng dần dần theo kịp tu vi của mình…”
“Nếu thuộc hạ là Trang Cao Tiện, nhất định cũng sẽ ăn không ngon ngủ không yên!”
Hiển nhiên trong lòng Chử Tử Thành đã phân tích mổ xẻ từ rất lâu, lúc này mới chậm rãi nói ra, lý lẽ đâu vào đấy: “Việc giết Trương Lâm Xuyên và tiêu diệt Vô Sinh giáo đã chứng tỏ sức ảnh hưởng của Khương Vọng đã lớn đến mức đáng sợ. Một bài hịch văn của hắn truyền ra được cả thiên hạ hưởng ứng! Vô Sinh giáo đã trải rộng khắp thiên hạ, cắm rễ sâu tới vạn dặm, vậy mà lại hủy diệt sau một đêm!”
“So với tu vi của hắn thì sức ảnh hưởng mới là thứ đáng sợ hơn.”
“Trang Cao Tiện có thể đợi sao?”
“Mời ngài nhìn Thiên Ngục hôm nay, vì cái chết của Khương Vọng mà có bao nhiêu thế lực, bao nhiêu Chân Nhân, bao nhiêu Chân Quân kéo tới? Hôm nay Khương Vọng không chết, ngày sau, chưa chắc những kẻ này sẽ không đứng trên phế tích Trang quốc!”
“Theo như ngươi nói, Trang Cao Tiện đúng là có động cơ để ra tay.” Đạo giả ngồi quay mặt vào tường thở dài: “Nhưng sau Vạn Yêu Chi Môn, mưu hại thiên tài Nhân tộc chính là đang khinh nhờn cộng ước của Nhân tộc Thượng Cổ… Ông ta thật sự có lá gan này sao?”
Chử Tử Thành khẽ nói: “Minh Ước Tru Ma Thượng Cổ cũng là thứ bất khả xâm phạm đấy thôi.”
Đạo giả với đường nét mơ hồ im lặng không nói.
Tuy lần trước thẩm tội thất bại, Đỗ Như Hối cởi trần chịu phạt trên Ngọc Kinh Sơn, nhưng người sáng suốt đều biết trách nhiệm của Trang Cao Tiện ở đâu. Đôi minh quân hiền thần này trước nay vẫn luôn đồng dạ đồng lòng, sao Đỗ Như Hối có thể làm ra chuyện lớn như vậy sau lưng Trang Cao Tiện?
Chẳng qua Trang Cao Tiện là vua một nước, quốc chủ nước phụ thuộc Đạo, Cảnh quốc cũng không thể nhìn ông ta mất hết thể diện và uy tín, cho nên cũng phối hợp với ông ta hàm hồ cho qua chuyện.
So sánh giữa Minh Ước Tru Ma Thượng Cổ và Cộng Ước Nhân Tộc sau Vạn Yêu Chi Môn, thật đúng là khó mà nói cái gì nhẹ cái gì nặng.
Trang Cao Tiện có thể xem Minh Ước Tru Ma Thượng Cổ như vũ khí để vu khống Khương Vọng cấu kết với ma… Mạo hiểm vi phạm Cộng Ước Nhân Tộc sau Vạn Yêu Chi Môn, thì có gì lạ?