Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cảnh báo xong, hắn cũng tiện thể giải đáp suy đoán của Sài A Tứ về chuyện của Khuyển Hi Tái.
Quan sát mấy ngày nay, hắn đã hiểu được ít nhiều về Sài A Tứ, biết tên tiểu yêu này cũng khá thông minh, có triết lý sinh tồn của riêng mình.
Tiểu yêu này nhắc tới Khuyển Vương Khuyển Thọ Tằng, cố ý đề cập tới Khuyển Hi Tái, thật ra là có ý đồ dò xét. Không dám hỏi thẳng, chỉ dám nói bóng nói gió.
Là Cổ Thần trong gương, đương nhiên hắn có trách nhiệm xua tan lo âu trong lòng tiểu yêu, bảo hắn ta đừng suy nghĩ nhiều, cứ cố gắng tiến lên là được.
Dù sao thì, người làm thuê không chịu cố gắng, địa chủ làm sao mua được nhà?
Nếu tiểu yêu không phấn đấu, lão gia đây làm sao mới nhanh chóng trở lại trạng thái đỉnh phong?
“Ngài cứ yên tâm!” Sài A Tứ vỗ ngực cam đoan: “Tiểu yêu không có ưu điểm nào khác, chỉ được cái chưa bao giờ gây chuyện, ấm ức cỡ nào cũng có thể chịu đựng, thù lớn đến đâu cũng có thể nhịn.”
Cổ Thần tôn giả trong kính rất hiểu lòng yêu: “Chờ ta trở lại đỉnh phong, ngươi có thù nào thì báo thù đó, không cần nhịn nữa. Chỉ là trước mắt, chúng ta cần phải ẩn nấp. Bởi vì có câu ‘Trăm kiếp sinh tử chưa quay đầu, thế gian siêu phàm có đỉnh phong’!”
Sài A Tứ sinh lòng tôn kính.
Nghe một câu thuận miệng này đi, bao hàm triết lý lớn cỡ nào!
Sài A Tứ cũng từng đọc sách, dư vị vô tận, dư vị vô tận!
“Không biết tiểu yêu có thể làm được gì trên con đường trở lại đỉnh phong của ngài?” Hắn hỏi với vẻ đầy thành ý.
Âm thanh vĩ đại trong kính trả lời: “Chăm chỉ luyện kiếm, sau khi luyện thành, bổn tọa sẽ tự có sắp xếp. Mỗi một việc ngươi làm đều sẽ được ghi lại trên con đường quay về đỉnh phong của bổn tọa. Vinh quang của ta, chia ngươi cùng hưởng!”
Cổ Thần vĩ đại nhường nào!
Chỉ cho đi, không đòi hỏi. Bảo mình chăm chỉ tu hành kia kìa!
Sài A Tứ càng cảm thấy đây chính là quyết định đúng đắn nhất đời này của mình, cầm cây sắt rỉ, bừng bừng nhiệt huyết đi luyện kiếm.
“Đúng rồi.” Âm thanh trong kính lại nói với vẻ tùy ý: “Hình như lúc trước nghe nói bên thành Nam Thiên đang có chiến tranh, mấy ngày nay lúc ngươi tới quán rượu thì tiện thể dò hỏi tình hình cụ thể bên phía chiến trường Nam Thiên đi. Bổn tọa cẩn thông qua tin tức trên chiến trường để phán đoán thực lực chỉnh thể của Nhân tộc. Tiện thể quan sát xem, nhiều năm không gặp, con nhện con kia có thay đổi gì không. Là bạn, hay là địch.”
Nhện con!
Cổ Thần gọi Thiên Chu nương nương là nhện con!
Nhiệt huyết sôi trào, xông thẳng lên tận trán, Sài A Tứ chỉ cảm thấy bàn chân phiêu phiêu, như lướt đi trong gió.
Tồn tại kinh khủng tuyệt thế như vậy mà chỉ là tiểu yêu bé nhỏ trong mắt Cổ Thần…
Sài A Tứ hắn có lý do gì mà không khát vọng xa vời?
Mục tiêu nho nhỏ của hắn tất nhiên phải được nâng lên một tầm cao mới…
Ma Vân Tam Tuấn cũng chỉ có vậy mà thôi. Các đại Tông Vương cũng chỉ là xương khô dưới nấm mồ!
Chu Lan Nhược là đóa hoa trong tay hắn, Thượng Nguyên rộng lớn cũng chỉ là cái bồn tắm cho hắn mà thôi.
Sài A Tứ cầm theo gậy sắt rỉ, trong kiếm thức rối loạn hoa mắt, thấy được tương lai xán lạn của mình…
Một ngày nào đó. Ta cũng sẽ đứng trên trời cao, nhìn xuống những cường giả tuyệt thế uy phong lẫm liệt bá chủ tám phương, thân thiết gọi một tiếng… khỉ con.
…
…
“Ý ngươi là…”
Mây che ánh trăng, âm thanh không lọt, trong căn phòng kín mít có thể ngăn chặn mọi sự theo dõi, có một đạo nhân ngồi đối diện bức tường.
Đó là một bức tường trắng, trống không, sạch sẽ, chính giữa có một tấm kính tròn lơ lửng.
Kính không có khung, tròn trịa, không màu, nửa trong suốt.
Nó tỏa ra ánh sáng êm dịu, không hề chướng mắt, khiến căn phòng yên tĩnh không còn tăm tối.
Đạo nhân ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, rõ ràng ngay trong phạm vi phản chiếu, nhưng chỉ hiện ra một đường nét mơ hồ.
Giọng của y nghe thật xa xăm, như đang nói: “Chuyện của Võ An Hầu Tề quốc ở Sương Phong Cốc là Trang Cao Tiện làm?”
Người đang quỳ một chân sau lưng y chính là Chử Tử Thành mấy ngày trước còn uống rượu trong quán rượu thành Cao Lăng.
Về chuyện Võ An Hầu Tề quốc thất thủ ở Sương Phong Cốc, Cảnh quốc khó thoát hiềm nghi là vì Mai Học Lâm xuất thân Trung vực, sau khi tới Yêu Giới thì thường trú tại thành trì của Cảnh quốc.
Vì thế Cảnh quốc không thể không nhượng bộ vài bước khi đối mặt với Tề quốc.
Thuần Vu Quy điều tra thành Thiết Nham cả đêm đương nhiên là thật lòng thật dạ, thậm chí còn rất phẫn nộ.
Nhưng điều tra cũng chỉ tới bước Mai Học Lâm là thành viên của Bình Đẳng Quốc là dừng lại.
Dù đã bắt hết bằng hữu của Mai Học Lâm tại thế giới Thiên Ngục và người thân của hắn ta, những vẫn chưa có tiến triển nào xa hơn.
Mà Bình Đẳng Quốc lại nhanh chóng tuyên bố công khai rằng việc của Võ An Hầu Tề quốc không liên quan vì tới bọn họ… Nói nghe thật châm chọc, so với lời tuyên bố của những cường quốc hùng mạnh kia thì lời tuyên bố của Bình Đẳng Quốc lại đáng tin cậy hơn.
Ít nhất thì từ khi chính thức lộ diện đến bây giờ, lần nào lên tuyên bố công khai Bình Đẳng Quốc cũng đi thẳng vào vấn đề chính. Bọn họ luôn thừa nhận những việc mà mình đã làm. Không văn chương kiểu cách, lòng vòng giả dối như những quốc gia khác.
Trở lại chuyện của Mai Học Lâm. Mai Học Lâm tuy là thành viên của Bình Đẳng Quốc, nhưng với kẻ chủ mưu có thực lực Chân Nhân thì thân phận của hắn ta chẳng có ý nghĩa gì cả.
Cho dù Mai Học Lâm là huynh đệ ruột thịt thất lạc nhiều năm của Khương Vọng thì đã sao, kẻ chủ mưu muốn thao túng hắn ta thế nào thì thao túng, muốn hắn ta đối phó với Khương Vọng thế nào thì hắn ta cũng chỉ có thể đối phó với Khương Vọng thế ấy.
Kẻ yếu không được làm chủ chính mình, thân phận người Bình Đẳng Quốc của Mai Học Lâm giống như một lớp ngụy trang hấp dẫn tai mắt của người khác hơn. Kẻ chủ mưu lợi dụng điều này để tranh thủ thời gian và không gian cho bản thân.
Thuần Vu Quy cầm kết quả điều tra đi nói chuyện với Tề quốc, không được tán thành đúng như dự đoán.
Nên lúc này mới có thành Võ An mới xây, chiến trường Võ An – Nam Thiên mới mở.