Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Võ An, chung quy vẫn không phải Lục Sương Hà.
Từ lúc ở trấn Phượng Khê, vốn đã không chung đường.
Trọng Huyền Tuân trời sinh đạo mạch, từ lúc còn rất nhỏ đã xác định mình không cùng đường với Tổ sư phái Thái Hư.
Còn Khương Vọng, từ lúc còn bé, mặc dù còn chưa biết gì về đạo, thậm chí còn không biết gì về tu hành, nhưng đã đưa ra lựa chọn của mình.
Lần đầu tiên một tên tiểu yêu đã quen thói khom lưng uốn gối chịu cầm kiếm sắt lên, là Cổ Thần tôn giả vĩ đại, đương nhiên phải ban thưởng cho dũng khí của gã.
Nghe thấy tiếng quát này, Viên Dũng tưởng mình nghe lầm, có phải Tứ nhi muốn gọi ông ơi nhưng lỡ miệng gọi lầm?
Nhưng công kích của Sài A Tứ vô cùng chân thực. Nhưng cây gậy sắt rỉ kia đang lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Viên Dũng xoay người lại, nhếch miệng cười.
Đương nhiên hắn ta không sợ cái kiều liều mạng một cách loạn xạ như vậy, nhưng phản ứng của Sài A Tứ đã nói rõ sự quan trọng của tấm gương này.
Trời ban vật báu, không lấy thì mang tội.
Liều mạng như vậy, tên khuyển yêu này còn quá non.
Thậm chí hắn còn không hề động tay, thoải mái nhảy sang một bên, cơ bắp toàn thân banh chặt.
Thân thể khôi ngô như dây chằng của máy ném đá căng lên đến mức cực hạn.
Sức mạnh bạo tác phá tan không khí. Mười bước một quyền.
Nhưng ngay khi Viên Dũng đang tung nắm đấm của mình thì Sài A Tứ trước mặt bỗng thay đổi.
Toàn thân gã đang trong trạng thái tấn công, tư thế đột nhiên trở nên hợp chuẩn – là một chiêu kiếm mà gã đã thuộc nằm lòng.
Kiếm này, biến hóa vô tận. Kiếm ý này, sắc bén vô song.
Ngoại trừ sự tức giận trong đôi mắt đỏ ngầu thì những sợ hãi và nhát gan trước kia đều đã biến mất, thay vào đó là một sự tự tin mãnh liệt. Làm như nhất định có thể chém hắn ta dưới kiếm mình.
Tiểu yêu này lấy đâu ra tự tin.
Thế quyền của Viên Dũng bỗng khựng lại, trước khi sát khí lạnh thấu xương bộc phát, hắn ta đột nhiên khom người.
Hắn ta lựa chọn tránh né.
Giỏi đánh nhau như hắn ta, đương nhiên không muốn hỏng việc ngay phút chót, cho nên quyết định quan sát Sài A Tứ thêm một chút.
Gần như là ngay khi hắn ta khom người, Sài A Tứ cũng đã cất bước tiến lên, một kiếm quét ngang cổ.
Giống như hắn ta tự đưa cổ ra cho thanh kiếm này chém vào cổ.
Kinh nghiệm chém giết nhiều năm phát huy tác dụng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, đạo nguyên của Viên Dũng nổi lên cuồn cuộn, còn có thể xoay vòng, thậm chí còn phản kích, thân thể nhảy vọt lên, tung nắm đấm về phía trước.
Sài A Tứ ở trước mặt hắn ta đã nhảy vọt lên, lại một kiếm đâm tới.
“Phập!”
Cây kiếm sắt loang lồ vết rỉ xuyên qua cằm Viên Dũng, đâm vào sâu trong xương sọ.
Giờ khắc này…
Sài A Tứ cách mặt đất chừng ba thước, toàn bộ thân thể duy trì trạng thái khom người đâm kiếm, còn Viên Dũng thân hình cao lớn lại dang rộng cánh tay trên không trung, như một con chim ưng giương cánh treo trên kiếm sắt, sau đó bất lực rơi xuống…
Mãi cho đến khi máu tươi nóng hổi phun lên mặt, Sài A Tứ mới vội vàng buông tay như vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng.
Thi thể Viên Dũng treo trên kiếm sắt rơi xuống, cuối cùng quỳ rạp dưới đất, đổ rầm xuống đất như đầu búa, mũi kiếm cũng theo đó mà xuyên thấu đỉnh đầu. Giữa hai sắc trắng đỏ lẫn lộn lóe lên một tia sáng cố chấp.
“Phù phù phù!”
Sài A Tứ thở phì phò, có một cảm giác rất kỳ lạ, chưa có bao giờ.
Thì ra giết người là một chuyện đơn giản như vậy.
Hương chủ Thủy Liêm Đường danh tiếng lẫy lừng, tồn tại hung ác chinh chiến khắp phố hoa, vậy mà lại không thắng được ba chiêu kiếm của gã.
Giọng nói của Cổ Thần lại vang lên trong đầu, cắt ngang cảm tưởng của gã.
“Học kiếm thuật của bổn tọa, điều đầu tiên phải ghi nhớ chính là không được buông thanh kiếm của mình. Sài A Tứ, ngươi có đủ tư cách không.”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi Thượng Tôn, lần sau sẽ không như vậy nữa!” Sài A Tứ tỉnh lại từ dư âm giết chóc, phản ứng đầu tiên là xin lỗi, sau đó tiến nhanh về phía trước, túm lấy đầu Viên Dũng, rút thanh kiếm sắt hoen rỉ ra.
Thân kiếm hãy còn nhỏ màu, gã như nhận được một loại sức mạnh nào đó, nghiêm túc nói:
“Thượng Tôn, ta sẽ không bao giờ buông kiếm nữa. Ngài đã chọn ta, ta sẽ không để ngài chọn sai.”
“Đừng vội nịnh nọt, trước khi bày tỏ quyết tâm thì lo mà giải quyết vấn đề trước mắt đi.” Người trong kính nói.
Lúc này Sài A Tứ mới sực nhớ ra, Viên Dũng không tới đây một mình, Viên Dũng cũng không một thân một mình không ai quan tâm giống như gã, dưới trướng Viên Dũng có một đám tiểu yêu, sau lưng còn có một Hoa Quả Hội.
Nghĩ tới những thứ này, chân gã lại bất giác run lên.
“Giờ ta phải làm cái gì?” Gã hỏi tôn thần trong tấm kính một cách đáng thương.
Người trong gương chỉ đáp: “Bổn tọa đã cho ngươi đáp án, nhưng tốt nhất là ngươi vẫn nên tự hỏi bản thân.” Đáp án gì chứ.
Đầu óc Sài A Tứ hỗn loạn, đột nhiên nhớ tới câu “giải quyết vấn đề trước mắt”
Vấn đề trước mắt.
Viên Dũng có hai tên tùy tùng đang canh giữ bên ngoài.
Ban nãy gã ở trong viện khi thì gào thét, khi thì vung kiếm chém giết, bên ngoài phải có phản ứng mới đúng.
Trừ khi mọi động tĩnh đã bị Cổ Thần tôn giả xóa đi.
Uy lực của Cổ Thần đúng là sâu không lường được. Sự vĩ đại của Cổ Thần, đệ nhất thiên cổ.
Đây là thử thách của Cổ Thần, mình phải chứng minh năng lực của bản thân.
Sài A Tứ hít sâu một hơi.
Dắt thanh kiếm sắt vào lưng quần, kéo thi thể Viên Dũng vào phòng trong, dùng ván giường che lại.
Lại rửa sạch vết máu trên mặt đất.
Cuối cùng bưng nước và vải tới, nghiêm túc rửa mặt. Cởi quần áo, thay một bộ đồ mới.
Sau khi xác định đã không nhìn ra vấn đề gì rồi mới xoay người đi ra cổng, mở cửa ra: “Hai vị đại ca, Ba gia gọi hai người vào trong.”
Hai tên tiểu yêu đang tám chuyện ngoài cổng bực bội ngừng cuộc trò chuyện.
Cũng không hề nghi ngờ, chỉ đẩy Sài A Tứ sang một bên, cất bước đi vào trong sân.