Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3290 - Chương 3290 - Cách Nhau Hai Thế Giới (3)

Chương 3290 - Cách nhau hai thế giới (3)
Chương 3290 - Cách nhau hai thế giới (3)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Đứng ở sân có thể thấy hết bảy tám phần trong phòng, nhưng hai tên tiểu yêu nhìn mãi vẫn không thấy bóng dáng Viên Dũng đâu, mất kiên nhẫn đi vào phòng.

“Ba gia, ngài gọi chúng ta? Ba gia!”

Tên tiểu yêu nóng tính hơn tiến lên trước, xốc ván giường lên, đột nhiên nhìn thấy thi thể Viên Dũng thì ngây ra như phỗng.

“Rầm!”

Cửa sân đóng sầm lại.

Hai tên tiểu yêu lập tức xoay người lại, nhìn thấy cái tên nhát gan vô dụng Sài A Tứ đang cài then cửa, sau đó rút thanh kiếm sắt bên hông ra, đi về phía bọn họ…

Ánh sáng Tuyết quốc chiếu vạn dặm. Lên cao một chốc ngắm mây trời.

Cái lạnh của Thiên Bi Tuyết Lĩnh là cái lạnh thấu vào tận thần hồn. Nhưng Chiếu Vô Nhan đã quen rồi.

Nàng cần cái lạnh này, chính cái lạnh này đang áp chế sức mạnh siêu phàm, duy trì tinh thần tỉnh táo cao độ, suy ngẫm về chân tướng của thế giới, tìm kiếm chân lý của đạo, đả thông tất cả mọi kiến thức học được.

Là một trong bốn đại thư viện trong thiên hạ, Long Môn thư viện coi trọng nhất là linh tính và tài năng, là nơi tụ tập của thiên tài từ xưa tới nay.

Chiếu Vô Nhan thân là Đại sư tỷ Long Môn thư viện, từ nhỏ đã học hết bách gia, thông hiểu kinh điển, là thiên tài trong thiên tài, nhân vật tuyệt thế.

Người ngoài khốn đốn trước thiên nhân cách, thậm chí còn đọc sách tới bạc đầu, chong đèn thâu đêm mà vẫn không biết đạo đồ ở đâu.

Nàng lại khổ não vì đạo đồ quá nhiều, rải đẩy đất, không biết phải chọn cái nào.

Đã từng thiền âm vấn Phật, từng tĩnh tọa tham Đạo, từng cầu binh thư, từng vấn tâm pháp điển. Cơ quan Mặc gia, các phải Nho gia, học vấn như biển, không biết đâu là điểm cuối.

Vậy mà kiến thức lại hóa ngăn trở, khốn đốn suốt mấy năm.

Nàng đi từ Nam tới Bắc, lại từ Đông tới Tây. Đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường, thấy phong cảnh, thấy sự vật, trải nhân tình, vậy mà trước sau vẫn có chỗ khiếm khuyết, không được viên mãn. Tận cuối đường đi là Tây Bắc hiện thế, nàng cũng lựa chọn nơi này làm đạo đồ cả đời của mình.

Nhưng chuyện ngoài ý muốn xảy ra ở Thiên Bi Tuyết Lĩnh, tại đạo trường của Sương Tiên Quân Hứa Thu Từ này, nàng đã chứng kiến một biến cố kinh thiên, thấy được cảnh tượng Đông Hoàng xuất thế.

Cơ duyên xảo hợp, Đông Hoàng – người được cho là chuyển thế trùng tu – lại chứng Diễn Đạo đã đưa ra một câu chỉ điểm “tự khai uyên lưu”.

Từ đó hiểu ra, lại thấy được viễn đồ.

Có câu “tạp nhữu bách gia, tự khai uyên lưu (2)”, tất nhiên là một con đường lâu dài, tuyệt đối không thể nóng vội một sớm một chiều.

Từ lâu nàng đã có giác ngộ, bằng lòng gác lại Thần Lâm vốn đã nằm ngay trong tầm tay, nguyện bạc hết tóc xanh ở đây, truy cầu một con đường chưa chắc đã thành công.

Mặc cho thế gian gió nổi mây phun, nàng đứng ngoài nhìn sóng to gió lớn, thiên tài dương danh.

Võ An Hầu, Quan Quân Hầu, Đấu Chiến vô địch, Lý Nhất – Chân Nhân đương thời có một không hai…

Mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, có lẽ sẽ có kết quả, có lẽ…

Không có.

Nàng ôm giác ngộ như vậy ngồi đây. Con đường cầu đạo, nàng đã ngẫm đi ngẫm lại rất nhiều lần.

Tu hành dù sao cũng là một con đường đằng đẵng cô độc, giống như Thiên Bi Tuyết Lĩnh này, vắng lặng vĩnh hằng.

Nàng vốn định ngồi một mình ở đây, cảm ngộ sinh tử.

Nhưng Tử Thư từ nhỏ đã đi theo nàng, nhất định phải ở lại đây cùng nàng một năm, nàng cũng tùy ý. Nàng cũng có thể dạy Tử Thư tu hành, truyền lại cảm ngộ nửa đời, lỡ như nàng cầu đạo thất bại, thư viện về sau còn có người chống đỡ.

Còn Hứa Tượng Càn.

Đuổi biết bao nhiêu lần vẫn đuổi không được.

Mỗi lần nàng muốn ra tay đuổi người, cái tên kia lại nhìn nàng với đôi mắt đáng thương, nói gì mà Chiếu tỷ tỷ đã đồng ý cho hắn cơ hội, lời hứa của quân tử, chúng ta là người đọc sách, sao có thể thất hứa.

Lần nào nàng cũng không nghe hết.

Đánh nhẹ không được, đánh mạnh thì không biết làm sao ăn nói, cũng không cần thiết, thôi bỏ đi vậy.

Nhưng hôm nay rất lạ, giữa gió tuyết lồng lộng, hắn cà nhắc đi tới, chân cao chân thấp, trong tay còn cầm theo một con cá sống, hai mắt đỏ au.

Như chịu uất ức gì, lén lút lau nước mắt.

Trời có mắt, nàng không chịu nổi cảnh người khác rơi lệ. Trên đời này có chuyện gì mà không thể đối mặt. Sinh lão bệnh tử cũng là lẽ tự nhiên, khóc lóc là chuyện mềm yếu đến nhường nào.

Lại nói, không phải hôm nay cái tên này lại đi nghe ké Chân Quân giảng bài sao, có thể xảy ra chuyện gì.

“Tử Thư.” Chiếu Vô Nhan đang ngồi xếp bằng trong hang tuyết, cuối cùng vẫn gọi một tiếng: “Đi xem Hứa sư huynh của ngươi, xem hắn bị cái gì.”

Tử Thư “ừ” một tiếng, thả con hồ ly tuyết đang chơi vui vẻ trong tay xuống, nhảy xuống núi, nàng dùng tuyết đắp nặn ra rất nhiều động vật nhỏ, hồ ly tuyết, thỏ tuyết, hổ tuyết, con nào cũng sống động, xếp thành hàng dài trong hang tuyết.

Chiếu Vô Nhan không tiếp tục tu hành nữa, trong lòng thầm đọc bài luận kinh điển của Đại tông sư Pháp gia Hàn Thân Đồ, ngẫm đi ngẫm lại, cảm nhận quan điểm đối với quy luật thế giới và lý giải về Pháp của Đại tông sư.

Nhưng không lâu sau, nàng đột nhiên nghe thấy tiếng thút thít, Tử Thư khóc lã chã, theo Hứa Tượng Càn đi lên núi.

Hứa Tượng Càn còn vừa đi vừa khuyên: “Sư muội, muội đừng khóc, đừng khóc, muội khóc làm ta cũng không nhịn được hu hu hu…”

Hai người cứ vậy thương tâm leo núi dưới gió tuyết. Tiếng khóc liên miên, nghe cũng vui tai.

Chiếu Vô Nhan ngồi xếp bằng trong hang tuyết, mặt mày đờ đẫn.

Ta bảo ngươi đi xem tình hình. Sao còn khóc hùa với người ta luôn vậy? Rốt cuộc Phó Chân Quân nói cái gì mà thương tâm như vậy?

Chẳng lẽ ta đi sai đường, đã tẩu hỏa nhập ma?

Chẳng lẽ là mình mắc phải căn bệnh nan y nào đó.

Bình Luận (0)
Comment