Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3291 - Chương 3291 - Hoa Nhai Phong Vân (1)

Chương 3291 - Hoa nhai phong vân (1)
Chương 3291 - Hoa nhai phong vân (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Ngồi trong hang nhìn tuyết bay giống như đang nhìn một tấm màn mỏng.

Hứa Tượng Càn dùng dây cỏ xách cá, đội tuyết mà tới.

"Chiếu sư tỷ..." Thanh âm của hắn ta sa sút, chất đầy thương tâm lên tiếng: "Ta muốn... Rời đi một thời gian."

Chiếu Vô Nhan vô cùng bình tĩnh nhìn hắn một cái, chỉ nói: "Được."

Thiên Bi Tuyết Lĩnh này áp chế hết thảy thần thông, đạo thuật, lãnh tịch cô thanh, sương đao cắt hồn, quả thực là một nơi vô cùng gian khổ.

Hứa Tượng Càn chịu không được muốn rời khỏi, cũng là chuyện đúng tình hợp lý.

Chỉ là hắn không cần bày ra tư thái tiểu nữ nhi như thế này.

Chuyện này thôi cũng đáng để rơi nước mắt?

Hứa Tượng Càn rất muốn nhào về phía trước, nhào vào trong ngực Chiếu sư tỷ, kiếm về một chút ấm áp, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt Chiếu Vô Nhan liền không dám lỗ mãng.

Hắn ta cúi đầu đi vào trong: "Ta nấu xong con cá này cho tỷ đã."

Chiếu Vô Nhan vốn muốn nói "Không cần", nhưng lại cảm thấy, lời này cũng không cần phải nói.

Đạo đồ dài dằng dặc, quả thực không cần phải gây ra chút gút mắt này.

Có điều, nhìn Tử Thư cũng rưng rưng nước mắt, nàng không nhịn được thở dài: "Ta tưởng là chuyện lớn gì, hắn đi là chuyện của hắn, muội khóc cái gì?"

"Hu hu hu..." Tử Thư vốn đã ngừng khóc, đột nhiên lại khóc to hơn, nhào đầu vào ngực Chiếu Vô Nhan, thút thít nói: "Khương Thanh Dương xảy ra chuyện ở Yêu Giới rồi!"

Chiếu Vô Nhan ngẩn người, thế mới biết nguyên nhân Hứa Tượng Càn cùng Tử Thư khổ sở.

Nàng biết, tình cảm Tử Thư dành cho Khương Vọng cũng không phải là tình yêu nam nữ, mà phần nhiều là một loại sùng bái. Vô luận là ở Thiên Nhai Đài giết Quý Thiếu Khanh hay là đoạt khôi nguyên trên Quan Hà Đài thì nàng và Tử Thư cũng đều có mặt chứng kiến. Một Khương Vọng như thế, quả thực là vô cùng lóa mắt. Đến cả nàng cũng có mấy phần kính nể, huống chi là người tâm tư đơn thuần như Tử Thư chứ?

Thuở thiếu thời, nhìn thấy sao băng xẹt qua bầu trời, kiểu gì cũng sẽ khiến thiếu nam thiếu nữ ngừng chân ngưỡng vọng thật lâu.

Nghe tin thần tượng vẫn lạc, cũng khó trách sao nha đầu này lại khóc thương tâm như vậy.

Còn Hứa Tượng Càn cùng Khương Vọng vẫn luôn có tình nghĩa sâu đậm. Hắn khổ sổ cũng không nên chỉ dùng một câu yếu ớt để diễn tả.

Trong lòng khẽ than, Chiếu Vô Nhan vuốt ve mái tóc dài của Tử Thư, nói khẽ: "Từ trước đến nay trời cao thường đố kỵ anh tài, cổ kim không phải chỉ có một người như Khương Vọng. Chí ít hắn đã từng tỏa sáng, cũng xem như không sống uổng đời này, muội nói đúng không?"

Tử Thư vẫn khóc nức nỏ: "Ta lại mong thà rằng huynh ấy sống uổng, đi với ta đến Long Môn sống uổng..."

Chiếu Vô Nhan muốn nói lại thôi.

Lúc này, Hứa Tượng Càn đã đi tới, hạ mắt lên tiếng: "Chiếu sư tỷ, cá ở trong nồi, lát nữa các ngươi nhớ ăn đấy."

"Ngươi định đi đâu?" Chiếu Vô Nhan nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi.

Hứa Tượng Càn hơi kinh ngạc, trong khổ sở lại cảm thấy có chút vui vẻ.

Phải biết, đã rất lâu rồi Chiếu sư tỷ không quan tâm đến hắn.

Sự theo đuổi của hắn chưa hề đứt đoạn. Lúc trước, từ đảo Nguyệt Nha quấn một đường đến Quan Hà Đài, lại một đường đi về phía tây, một đường hỏi han ân cần. Chiếu sư tỷ đã dần buông lỏng thái độ, không còn cứng rắn như lúc đầu nữa, còn nhiều lần cười với hắn, đưa nước cho hắn.

Nhưng từ khi đồ đáng ghét Đông Hoàng kia để lại một câu "Tự khai uyên lưu", Chiếu sư tỷ cứ như bị ma nhập, một lòng chỉ có tu hành, hoàn toàn bỏ quên hắn.

Hắn chán ghét Tạ Ai!

Dù cho vẻ ngoài xinh đẹp hắn cũng chán ghét!

"Khương Vọng xảy ra chuyện, ta đi Yêu Giới xem huynh ấy, tưởng nhớ một phen." Ngữ khí của Hứa Tượng Càn nhu hòa, lại lập tức bảo đảm nói: "Ta sẽ còn trở về bồi sư tỷ!"

Chiếu Vô Nhan nói: "Đi Yêu Giới nhìn xem cũng tốt... Thiên hạ rộng lớn, cũng đừng chỉ khăng khăng ở một góc tuyết lĩnh."

Thâm ý trong lời này Hứa Tượng Càn giống như không hiểu, chỉ nói: "Ta biết sư tỷ quan tâm ta, ta cũng biết lần này đi Yêu Giới nguy hiểm trùng điệp. Nhân tài như ta, rất khó không bị người khác đố kỵ, cũng chắc chắn sẽ bị Yêu tộc nhằm vào, Khương Vọng cũng vì vậy mới xảy ra chuyện... Nhưng là một trong Cản Mã Sơn Song Kiêu, ta không thể không đi xem một chút, sư tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ bảo trọng chính mình, còn sống trở về bồi sư tỷ!"

Chiếu Vô Nhan không nói gì.

Hứa Tượng Càn lại lấy ra một bản sách dày từ trong ngực, không nói gì mà đưa cho Chiếu Vô Nhan: "Lần này đi Yêu Giới, núi sâu đường xa, không biết khi nào mới gặp lại. Nếu khi nào sư tỷ nhớ ta, có thể đọc thơ của ta!"

Bên trên bản sách kia có bốn chữ lớn —— "Thần Tú thi tập".

Chiếu Vô Nhan kinh hãi, suýt nữa vung ngược về. Nhưng nghĩ tới, Yêu Giới đúng là nơi nguy hiểm... Cũng liền nhịn.

Sai lầm sai lầm, thường ngày đọc thơ, đọc đều là tác phẩm của Sơn chủ đại nhân hoặc là Trần Phác tiên sinh...

Bây giờ, cầm bộ thi tập của Hứa trán cao này trên tay, cho dù Chiếu Vô Nhan nàng đạo tâm thanh tịnh cũng có một loại cảm giác xấu hổ không cách nào vung đi được.

Thấy Chiếu sư tỷ xấu hổ nhận lấy, Hứa Tượng Càn thỏa mãn gật gật đầu, khoát tay chặn lại: "Chờ ta trở về!"

Sau đó, hắn kiên quyết xoay người, hùng dũng đi xuống núi.

Tác phẩm tâm huyết thế này, Long Xuyên, Khương Vọng, Yến Phủ, Tử Thư đều mua, Chiếu sư tỷ muốn mua nhưng lại xấu hổ, người biết quan tâm săn sóc như hắn đương nhiên phải kín đáo đưa một bản rồi.

Là bản mới nhất, bao trọn nhất, dụng tâm nhất, còn có chú thích nữa!

Tử Thư cuộn tròn trong ngực Chiếu Vô Nhan, quay đầu nhìn bóng lưng đã xa của Hứa Tượng Càn, hai mắt đẫm lệ: "Sư tỷ, ta..."

Chiếu Vô Nhan nhẹ nhàng đè nàng xuống: "Không cho muội đi."

Tử Thư không lên tiếng, lại quay đầu chôn trở về.

Nói bảo trọng quá nhỏ bé, nói gặp lại quá nặng, nói cái gì cũng không quá phù hợp.

Chiếu Vô Nhan ước lượng tập sách khá có "trọng lượng" trong tay, đang muốn tiện tay ném vào hộp trữ vật, nhưng cuối cùng vẫn hiếu kỳ là tập thơ này "rốt cuộc nát đến mức nào", liền lật tờ đầu tiên ra.

Trang này ghi chép lại bài thơ hôm nay Hứa Tượng Càn mới viết ——

"Thiên Bi Tuyết Lĩnh niệm Thanh Dương"

Lạnh, thật lạnh, trong lòng thật lạnh, trời cũng lạnh quá.

Ta muốn làm thơ thương tiếc chí hữu, một mảnh thương tâm nói không thành.

...

Bình Luận (0)
Comment