Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thái Cổ lịch mà Yêu tộc sử dụng khác với Đạo lịch, Yêu tộc vốn cũng không có cách nói đón năm mới. Nhưng mà dưới chiến tranh từ năm này sang tháng nọ, giữa đôi bên hoặc nhiều hoặc ít cũng có ký kết ngầm.
Bao gồm độ chấn động chiến trường các nơi, bao gồm năm mới Đạo lịch của Nhân tộc, ngày đình chiến Thiên Ân theo Thái Cổ lịch Yêu tộc.”
“Năm mới Đạo lịch?” Trư Đại Lực lầm bầm một câu, cũng không để tâm đến nữa.
Mà trong phòng dưới hầm tửu quán, Lục Dục Bồ Tát được giấu ở trong không gian thần đạo, lại than khẽ.
Trong khoảng thời gian này bận này bận nọ, không ngừng đan dệt các loại khả năng, nỗ lực thăm dò đường trở về, hầu như quên mất thời gian.
Chớp mắt một cái, thế mà đã là năm mới 3922 theo Đạo lịch rồi.
Bấm tay đếm, từ tháng 11 thất thủ Sương Phong Cốc, hắn đã giãy dụa cầu sinh trong lãnh địa Yêu tộc hơn một tháng rồi.
Thời gian không phải là quá dài, nhưng lại cảm thấy dài như vậy…
An An thế nào?
Vẫn có thể vui vẻ lớn lên chứ?
Bằng hữu thân thiết bận tâm đến ta thế nào? Dân chúng đất phong, thuộc hạ môn khách của ta ra sao rồi?
Những vinh hoa trong quá khứ giống như mây khói, mọi ký ức, đều ở trong một thế giới khác, mọi thứ từng có đều rất xa xôi… Ngay cả rượu cất trong phủ, thậm chí cả những món nợ nần, thậm chí là cả xếp hạng phúc địa trong Thái Hư Huyễn Cảnh…
Một người khách lạ ở nơi đất khách quên người.
…
…
Tăng bào rộng rãi che giấu dáng người.
Mặt nạ nhánh Bồ Đề che giấu khuôn mặt. Một đôi bao tay da màu đen bao lấy mười ngón tay có lẽ nhỏ nhắn mềm mại.
Đây cũng là nữ ni đến từ Tẩy Nguyệt Am. Sư thái Ngọc Chân.
Đây là ấn tượng cụ thể mà nàng ta cho mọi người ở chiến trường Vũ Nam.
Giống như tông môn Tẩy Nguyệt Am này, khiến người ta cảm thấy thần bí.
Nghe qua, thậm chí gặp qua, cũng không có quá nhiều nhận biết.
Có lẽ bởi vì trận chiến kia có cường độ quá cao, xảy ra quá đột ngột, cho nên lộ vẻ quá không chân thật. Mới qua hơn một tháng, nhưng trong cảm nhận của rất nhiều người, trận đại chiến rầm rộ kia, giống như đã qua rất lâu.
Dường như mọi người đều đã quen cục diện đối đầu giữa thành Võ An và thành Nam Thiên, mỗi bên rút lui ba mươi dặm từ chiến trường Sương Phong.
Đây chỉ là một trong rất nhiều chiến trường nhỏ giữa Nhân tộc và Yêu tộc trong thế giới Thiên Ngục.
Hoài quốc công Tả Hiêu đã đi, Quân Thần Đại Tề Khương Mộng Hùng đã rút lui.
Thiêu Yêu Chu Ý trốn đi dưỡng thương, Viên Tiên Đình và Kỳ Quan Ứng cũng đã rời đi.
Cường giả đứng ở tuyệt đỉnh, phất tay là trời đất rung chuyển.
Lúc đến ngàn vạn dặm sấm sét, lúc đi trời quang mây tạnh.
Triều Nghị đại phu Văn Nhân Trầm của Tề quốc và Chân Yêu Vũ tộc Tước Mộng Thần, là Thống soái tối cao của đôi bên trên chiến trường lúc này. Bọn họ đều có sự khắc chế tương đối, giữ vững sự ăn ý nhất định, từ đó về sau, chiến tranh càng giống như luyện binh, thương vong đều được khống chế trong phạm vi nhất định.
Trong khoảng thời gian này, Thạch Môn Lý thị Lý Phượng Nghiêu, Lý Long Xuyên, Bối quận Yến thị Yến Phủ, Thư viện Thanh Nhai Hứa Tượng Càn, thậm chí là Hoa Anh Cung chủ Khương Vô Ưu, đều thay nhau đến Yêu Giới, tới thành Võ An.
Ai cũng đều hiểu, gọi là lịch luyện, thật ra là thương tiếc.
Ở tòa thành kỷ niệm người kia này, thương tiếc người có lẽ còn lâu mới có thể quay lại.
Nơi này dù sao cũng là chiến trường mà Tề quốc chịu trách nhiệm, sau khi ồn ào náo động tản đi, vẫn để lại không nhiều “người ngoài”. Sư thái Ngọc Chân chính là một trong số không nhiều người đó.
Nàng ta hình như có tính tình ít nói, chỉ chuyên chú tu hành.
Mỗi trận chiến đều tham gia, mỗi trận chiến đều ra trận.
Sau khi trận chiến kết thúc, trở lại am ni cô tạm dựng lên ở trong thành.
Đốt nến, gõ mõ, tụng niệm kinh Phật.
Vị sư thái Nguyệt Thiên Nô không hề che giấu khôi thể kia, vẫn luôn ở bên cạnh nàng ta.
“Ngươi đang nhìn gì?” Ở một góc tường thành, Nguyệt Thiên Nô chậm rãi đi tới, lên tiếng hỏi.
Đứng trước tường thành đã có không ít dấu vết loang lổ, Ngọc Chân thu lại tầm mắt, đáp: “Không nhìn gì cả.”
Nguyệt Thiên Nô lúc ở xa đã chú ý đến, trên góc tường này, không biết là ai không có ý thức công cộng khắc chữ lên.
Lúc này đến gần mới thấy rõ, chỉ thấy trên đó viết: “Cản Mã Sơn Song kiêu Hứa Tượng Càn đến đây dạo chơi”. Phía trên chữ “dạo chơi” còn đánh một dấu thập, bên cạnh viết “phúng viếng”.
Thật ra chữ không xấu, nội dung thì lại không nói nên lời.
Hôm nay là năm mới 3922, mặc dù ở chiến trường Yêu Giới, trong thành Võ An nhà nhà vẫn treo câu đối.
Vô cùng náo nhiệt.
Ngọc Chân và Nguyệt Thiên Nô đều là người xuất gia, không quen náo nhiệt, đêm giao thừa, liền đi dạo ngoài thành.
Tòa thành được cho là xây dựng để tưởng nhớ Khương Võ An, sau khi tin Võ An hầu chết được truyền ra một tháng, cũng đã lại vui mừng.
Lúc đó, sự bi thương bao phủ tòa thành này là thật, lúc này sư vui mừng khi đón năm mới, đình chiến cũng là thật.
Chuyện thế gian là như thế, cuộc sống sẽ không bởi vì người nào đó biến mất mà dừng lại.
Nguyệt Thiên Nô suy nghĩ một chút, lên tiếng: “Bên phía Tam Phần Hương Khí Lâu…”
Ngọc Chân không chờ nàng ta nói xong: “Danh ngạch bí cảnh đã giao cho Hương Linh Nhi chưa? Ta hiện tại… không thoát thân được.”
Nguyệt Thiên Nô nhìn sắc trời một chút, lại nói: “Tẩy Nguyệt Am vẫn chưa đến lúc hoàn toàn nhập thế, lực lượng mà chúng ta có thể sử dụng rất có hạn. Ngươi cũng đã làm mọi chuyện có thể làm rồi… Người chết là thế, mà người sống cũng là thế.”
Ngọc Chân mấp máy môi, nói: “Sư tỷ, ta chỉ là ở nơi này tu hành.”
“Ký ức đã qua ta không thể tìm lại được nữa, nhưng cũng đã nhặt nhạnh được một chút. Những ký ức đó khiến ta càng thêm bối rối.” Nguyệt Thiên Nô chắp hai tay lại, vẻ mặt thương xót: “Sau khi hoàn toàn lựa chọn khôi thân, tình cảm của ta dần dần mất đi. Sư tổ nói ta đồng hành với ngươi, đoán chừng có thể có lại được một chữ ‘tình’, để rồi từ đó trời sinh linh tính. Nhưng mà hiện tại ta lại cảm thấy càng thêm mê mang. Ngọc Chân, ngươi nói ngươi đã muốn tâm hương, lại muốn đàn hương, vì sao bây giờ lại đột nhiên đến đây?”