Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3308 - Chương 3308 - Biển Mây Sao Trời Đều Vô Ngần (1)

Chương 3308 - Biển mây sao trời đều vô ngần (1)
Chương 3308 - Biển mây sao trời đều vô ngần (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Đúng vậy, vì sao chứ?” Ngọc Chân lẩm bẩm.

“Trong Tam Phần Hương Khí Lâu, không có đáp án ngươi cần sao? Trong Tẩy Nguyệt Am, không có đáp án ngươi cần sao? Ở trong thế giới hồng trần không tìm thấy sao, ở trong kinh Phật không tìm thấy sao?” Nguyệt Thiên Nô liên tiếp đặt câu hỏi.

Sớm chiều ở cùng nàng ta, quả thật có thể cảm nhận rõ ràng, tình cảm trong giọng nói của vị sư tỷ dùng khôi thân cải tạo này đã càng ngày càng ít đi.

Vì thế Ngọc Chân nói: “Hắn có hay không có ở đây, mỗi người đều phải tiếp tục sống. Ngoại trừ ta.”

Nguyệt Thiên Nô trầm ngâm suy nghĩ: “Vậy là một chữ tình, là không buông bỏ được sao?”

“Ta cũng không biết. Nó có thể có ngàn vạn cách miêu tả giống nhau, nhưng mà trong vạn cách đều không phải là ta.” Ngọc Chân nói: “Sư tổ nói, chúng ta ở chung một nơi rất tốt, trạng thái của sư tỷ sẽ giúp ta ngộ ra điều gì đó, không đau khổ tự dằn vặt. Ta cũng rất muốn biết, sau khi mọi tình cảm tan biến, thứ mà sư tỷ không thể buông bỏ là thứ gì.”

Hoặc Tâm Thần Thông, khó thoát tự mê hoặc.

Lúc đó Nguyệt Thiên Nô vốn định nói thêm gì đó, lại đột nhiên ngừng lại.

Một lão hòa thượng mặt vàng, thân hình lôi tha lôi thôi, phong trần mệt mỏi, trên người còn có vết thương, vào lúc này, đi vào trong tầm mắt.

Mắt lão nhìn sang, vẻ mặt trở nên sầu khổ: “Lão hòa thượng ta một mình ra ngoài đi dạo, không ngờ đầu trọc gặp phải đầu trọc… không phải dấu hiệu tốt.”

“Ta là để tóc tu hành.” Ngọc Chân mặt không đổi sắc.

“Ta là khôi thân.” Nguyệt Thiên Nô bổ sung.

Lão tăng Khổ Giác đến từ Huyền Không Tự, cùng với hai vị nữ ni đến từ Tẩy Nguyệt Am, cứ thế liếc nhìn nhau. Sau đó lão hòa thượng tiếp tục đi vào thành, lúc cửa thành che khuất thân hình lão, lão hòa thượng thương xót buông tiếng thở dài: “Chúc mừng năm mới.”

Bùm!

Bùm bùm bùm!

Bên ngoài thành Võ An, nữ nhi bàn về tình.

Bên trong thành Võ An, pháo nổ vang vang.

Phía trên Vân thành, phượng hoa đăng đầy trời.

Bầu trời đầy màu sắc rực rỡ, đạo thuật bện mộng cảnh.

Hằng năm vào lúc này, các đệ tử Lăng Tiêu Các đều sẽ rời khỏi Lăng Tiêu bí địa, đi đến các thành Vân quốc, vừa duy trì trị an, vừa thể hiện sức ảnh hưởng của họ.

Việc cai trị quốc gia này thường do Liên Tịch nghị viện Vân quốc hoàn thành, các thành các phong đều có cung phụng tu sĩ siêu phàm.

Mặc dù các thế lực lớn trong thiên hạ đều coi Vân quốc là thứ thuộc về Lăng Tiêu Các, nhưng mà Lăng Tiêu Các quả thật rất ít xuất hiện. Ở trong một thành lớn thương mại, thiên hạ tụ họp, lại có một loại cảm giác ẩn cư lánh đời, có thể nói là đại ẩn ẩn vu thị - đây cũng là điều cần thiết để duy trì thế trung lập.

Nói chung, đối với những người muốn mở rộng sức ảnh hưởng của mình khắp thiên hạ thì không thể tránh được việc va chạm với các thế lực khác, việc trung lập đương nhiên không thể làm được.

Lăng Tiêu Các là trung tâm Vân quốc, bản thân Diệp Lăng Tiêu cũng là người yêu ghét rõ ràng, tính cách mạnh mẽ.

Nhưng Lăng Tiêu Các hầu như không hề can thiệp vào quốc sách của Vân quốc, giữa bọn họ tồn tại một loại hình thức cộng sinh kỳ lạ, không giống với bất kỳ thế lực hay quốc gia nào khác trong thiên hạ.

Ví dụ như mọi người đều biết Diệp Lăng Tiêu cùng với quân chủ đời trước của Ung quốc là Hàn Ân rất không hợp, cùng với quốc tướng Đỗ Như Hối của Trang quốc quen biết mấy năm, sau đó cũng rất xa cách. Nhưng Vân quốc chưa từng nhắm vào hai quốc gia này làm gì đó, ngược lại giao thương không dứt.

Cho dù là ở thời khắc mấu chốt của trận chiến Trang Ung, Hàn Ân bỏ mình kia, Vân quốc cũng không hề làm gì mờ ám.

Vân quốc trung lập đến mức thậm chí không thể hiện ý chí của Diệp Lăng Tiêu.

Đương nhiên, cũng không có ai có thể hoài nghi quyền quản lý quốc gia này của Diệp Lăng Tiêu.

Toàn bộ Lăng Tiêu Bí Địa, đều được bao phủ bởi một màu sắc mộng ảo. Diệp Thanh Vũ ngồi một mình trong phòng, cẩn thận đọc tình báo phía sau Vạn Yêu Chi Môn, đọc kỹ ba lần, cuối cùng nhẹ nhàng bỏ xuống.

Không hề thở dài, chỉ đứng dậy.

Nàng vốn cũng cảm thấy Khương Vọng còn sống, nàng biết ngũ đệ của Khương Vọng vẫn đang ở thành Ô Mông thế giới Thiên Ngục chờ đợi kỳ tích xảy ra, nhưng mà nàng không thể cũng ở đó chờ.

Vân quốc không thể không có Diệp Lăng Tiêu trấn giữ, mà bên trong Lăng Tiêu Bí Địa, vẫn còn một Khương An An. Ở trong thế giới Thiên Ngục nửa tháng, đã là cực hạn của bọn họ.

Ra khỏi phòng, bước lên hành lang mây dài dằng dặc, tìm một hồi mới rốt cuộc tìm thấy bóng dáng tiểu An An ở trên Kim Hà Đài – nơi có thể nhìn thấy mặt trời mọc sớm nhất.

Cô bé mặc quần áo mới rất đẹp, đôi tay bé nhỏ chống lên Vân Đài, chân thả trong mây, mắt nhìn về phía xa.

Hoàng hôn chưa lâu mà đã đợi bình minh rồi?

Xuẩn Hôi cũng không vui vẻ như thường ngày, mà an tĩnh nằm bên cạnh cô bé.

Hai thân hình bé nhỏ, trong thế giới rộng lớn này, ngồi cạnh nhau.

Nhớ tới hôm nay tiểu Vương nói, lúc nàng ta dẫn theo An An ngồi phượng hoa đăng, An An vẫn còn rất vui vẻ.

Diệp Thanh Vũ bỗng nhiên nhận ra rằng, tiểu An An cũng đã chầm chậm trưởng thành, bắt đầu che giấu tâm trạng rồi.

Nàng cố ý phát ra tiếng bước chân, để cho cô bé một chút thời gian phản ứng.

Nghe thấy tiếng động Xuẩn Hôi nghiêng đầu lại, nhìn thấy là Diệp Thanh Vũ, liền nhiệt tình quẫy đuôi, còn lăn lộn tại chỗ, sau khi đứng dậy, giống như cảm thấy mình vừa biểu diễn tuyệt kỹ, ánh mắt kiêu ngạo, miệng chó ngoác rộng, chảy cả nước miếng.

Khương An An cũng quay đầu lại, ngoan ngoãn kêu một tiếng tỷ tỷ.

“Sao muội không đi chơi với đám tiểu Vương thế?” Diệp Thanh Vũ ôn nhu hỏi: “Hôm nay An An không vui à?”

“Muội rất vui ạ! Ca ca của muội vừa viết thư cho muội! Còn tặng lễ vật nữa! Rất nhiều lễ vật!”

“Khương An An vừa nói, lại vội vàng xoay đầu đi, nhìn về nơi xa, giọng nói cũng nhỏ lại: “Nhưng mà huynh ấy quá bận, không thể tới thăm muội.”

“Chuyện này cũng không có cách nào.” Diệp Thanh Vũ ngồi xuống cạnh cô bé, cũng thả chân vào trong mây: “Ca ca muội là đại anh hùng nổi tiếng thiên hạ, hôm nay phải đánh Hải tộc, ngày mai phải đánh Yêu tộc, không thể ở cùng muội, là vì để giúp cho càng nhiều người có thể đoàn tụ. Nhưng mà tỷ tin rằng, huynh ấy chắc chắn rất nhớ muội, rất nhớ, rất nhớ muội.”

Xuẩn Hôi nhẹ nhàng ngao một tiếng, hình như là tỏ vẻ đồng ý.

Hai người một chó cứ thế ngồi im một lúc.

Biển sao rộng lớn.

Cũng yên tĩnh.

Sau một lúc rất lâu, Khương An An lại hỏi: “Tỷ tỷ, ca ca của muội không viết thư cho tỷ sao?”

Diệp Thanh Vũ mấp máy môi, vuốt tóc cô bé: “Cũng có viết.”

Khương An An nghiêng đầu ngã vào trong ngực nàng: “Có nhắc đến muội không?”

“Huynh ấy nói muội là muội muội ngoan nhất trên đời…”

Bình Luận (0)
Comment