Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Vì sao nàng ta lại dấu giếm thực lực trong thời gian lâu như thế, lại vì sao mà đồ sát thân tộc, đến giờ vẫn chưa có lời đáp.
Lộc Thất Lang nhậm chức trong Thần Hương Trị An Phủ, đặc biệt truy tra việc này, rút kiếm đuổi giết Xà Cô Dư đã hơn bốn tháng. Suốt dọc dường, hai vị Yêu vương đấu pháp không ngừng, từ Thần Hương Hoa Hải giết tới Tử Vu Khâu Lăng, bây giờ lại đến Thiên Tức Hoang Nguyên.
Không biết có bao nhiêu con mắt đều đang quan sát cuộc chiến đấu này.
Thiên Bảng xưa nay chỉ xem trọng chiến tích chứ không suy xét đến thực lực trên giấy, trong mắt rất nhiều yêu quái, Lộc Thất Lang hiển nhiên là muốn lấy yêu sọ trên cổ Xà Cô Dư để làm cầu thang cho mình nhảy lên xếp hạng trên Thiên Bảng.
Cảm xúc trong mắt Vũ Tín chuyển mấy lần, lúc ngẩng đầu lên, đã là mặt mày hớn hở.
Bên trong "Ma Vân tam tuấn tài", hắn ta là yêu có tướng mạo anh tuấn nhất, tóc bạc mắt đen, ngũ quan thâm thúy. Yêu chinh lại càng vô cùng xinh đẹp, là một đôi cánh lông vũ ngân sắc trời sinh, ẩn giấu dưới lớp trường bào. Nghe nói, năm đó, cường giả truyền kỳ Vũ Trinh cũng có yêu chinh ngân sí trời sinh. Trong lòng những kẻ ủng hộ, Vũ Tín cũng bởi vậy mà có vận mệnh phi phàm.
Giờ khắc này ở, bên trong tiếng nhạc khoan thai, hắn ta khẽ cười nói: "Xà Cô Dư kia tự đồ sát thân tộc, hẳn là có bí ẩn động trời, cần diệt khẩu tuyệt tung. Nghĩ đến không phải là khuynh quốc trọng bảo thì cũng là truyền thừa thần thoại. Nếu như Lộc công tử có thể bắt được, đương nhiên là một cơ duyên. Xem ra lần này, nàng ta hẳn phải chết tại thành Ma Vân rồi."
Lời này vừa ra, Chu Tranh liền động niệm, Khuyển Hi Hoa phát ra tinh mang, Viên Mộng Cực lại càng uống từng ngụm lớn để áp chế gợn sóng trong lòng.
Nghĩ đến, sau buổi yến tiệc này, "Nghĩa sĩ" nguyện ý giúp Lộc Thất Lang đuổi bắt Xà Cô Dư ắt hẳn sẽ không ít.
Duy chỉ có Chu Lan Nhược là vẫn mang thần sắc bình tĩnh.
Còn bản thân Lộc Thất Lang lại chỉ cười cười.
Chu Lan Nhược nói hắn ta trợ giúp thành Ma Vân trừ ác, là chỉ việc ngày đó hắn ta ghé qua phố dài chợt nhận thấy —— Thái Cổ hoàng thành cho hắn ta phong hào là "Linh Cảm Vương" nên đương nhiên linh giác của hắn ta là tuyệt đỉnh thiên hạ, vẫn luôn thuận buồm xuôi gió.
Không ngờ, sau khi giết tiến vào khách sạn lại chỉ có một xà yêu bình thường đang làm ác. Kẻ này thực lực thường thường, làm việc cũng đơn giản thô bạo.
Hắn ta không cam lòng chuyển qua từng gian phòng nhưng ngoại trừ hù dọa mấy cặp bạn giường ra thì cũng không phát hiện được gì khác.
Thậm chí sau khi rời đi, hắn ta còn yên lặng trở về, ôm cây đợi thỏ nhưng vẫn không phát hiện ra động tĩnh nào khác Đó chỉ là một cái khách sạn rất bình thường, vừa lúc bị xà yêu làm ác kia chọn làm điểm dừng chân mà thôi.
Hắn ta suy đoán, hoặc là do Xà Cô Dư ngầm hạ thủ đoạn, dựa vào duyên hệ giữa đồng tộc, ngầm để lại nhân quả trên thân xà yêu ăn tinh huyết kia, mới dẫn động linh giác của hắn ta. Mà khi hắn ta bị xà yêu kia hấp dẫn lực chú ý, Xà Cô Dư đã thừa cơ chuồn đi.
Tên tặc tử này và hắn ta đã triền đấu mấy tháng, tuy là rơi vào thế hạ phong, nhiều lần gặp khó nhưng vẫn có thể bại mà không chết, ắt hẳn là trong lĩnh vực ẩn nấp cũng có bản lĩnh không nhỏ.
Có điều, việc hàng diệt triệt để kẻ này cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Hắn ta theo truy tung vạn dặm không bỏ chính là vì để thương thế của Xà Cô Dư càng thêm nặng hơn, tiêu hao lực lượng của thú bị nhốt. Cũng giống như việc câu cá vậy, câu được cá lớn không thể vội vàng thu dây, dễ bị loạn dây gãy cần, cá đi mồi không. Cao thủ chân chính, đều hiểu được cách để vừa thu dây lại, vừa hao tổn lực lượng ít nhất, cuối cùng nhẹ nhàng kéo, thuận dòng mà chảy.
Về viẹc tên Yêu soái Vũ tộc bỗng nhiên nói cái gì mà trên người Xà Cô Dư có bí ẩn động trời... Bí ẩn có lẽ là có nhưng có liên quan gì đến mấy kẻ quê mùa thành Ma Vân này?
Lộc Thất Lang bưng chén rượu lên, cách không nói với Vũ Tín ở phía xa: "Không biết đại danh của các hạ là gì?"
Vũ Tín bưng chén đứng dậy, giống như thụ sủng nhược kinh: "Tại hạ Vũ Tín, thẹn là một trong hai mươi bốn tướng của Thành Vệ Quân thành Ma Vân. Đã quấy rầy nhã hứng của công tử ngài, quả thực hổ thẹn."
Chu Lan Nhược ở một bên đúng lúc lên tiếng: "Là tướng lãnh được liệt tên trong Thành Vệ Quân, cũng là một trong những yêu có xếp hạng cao nhất trong thế hệ Yêu tộc trẻ tuổi ở bổn thành."
Trong thế hệ trẻ tuổi, yêu có xếp hạng cao nhất thực ra là Khuyển Hi Tái, bởi vì gã thuộc gia tộc có thực lực mạnh nhất. Nếu không, khi gã nhận nhiệm vụ của Phong Thần Đài, đơn độc tiến vào Thập Vạn Đại Sơn để làm vui lòng mỹ yêu thì hai kẻ khác đều không có cách nào chen chân vào tranh được.
Đáng tiếc đã chết.
Cũng theo đó, Vũ Tín được bổ sung vào, trở thành yêu có xếp hạng cao nhất.
Có thể để cho Chu Lan Nhược chủ động mở miệng giới thiệu, quả thực có mấy phần hào quang. Dù Vũ Tín tự nhận là lòng dạ hơn người cũng không nhịn được mà mặt mày tươi tỉnh hơn mấy phần.
Lộc Thất Lang vẫn ngồi bất động, chỉ giơ chén rượu lên, nhếch miệng cười một tiếng, để lộ hàm răng trắng noãn: "Hôm nay có thể nhận biết bực tuấn tài như Vũ huynh, ta rất vui."
Hắn ta khẽ nhấp môi một cái.
Vũ Tín nâng chén uống một hơi cạn sạch.
Bên ngoài Phi Vân Lâu mây kéo đến càng lúc càng nhiều.
Vũ Tín vừa ngồi xuống, trên mặt vẫn là nụ cười tươi rói nhưng trong lòng lại cười lạnh. Thần Hương Lộc gia cũng chỉ có như thế, thủ đoạn thô ráp như vậy mà muốn ai thần phục, khiếp sợ đây?
Linh Cảm Vương vốn nổi tiếng có linh giác mẫn cảm, ứng lên người Xà Cô Dư lại quá thỏa đáng.
Cứ để cho mấy tên phế vật tưởng mình là siêu phàm này đi tranh đi.
Tốt nhất là Xà Cô Dư có thể có chút bản lĩnh, trốn xa một chút, hay là mình giúp nàng ta chút ít?