Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3324 - Chương 3324 - Phi Vân Lầu Cao Đừng Độc Dựa (2)

Chương 3324 - Phi Vân lầu cao đừng độc dựa (2)
Chương 3324 - Phi Vân lầu cao đừng độc dựa (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Mà Lộc Thất Lang sắc mặt lạnh nhạt, trong lòng cũng cảm thấy hơi buồn cười.

Trên thân Xà Cô Dư có chỗ tốt nhưng ở thành Ma Vân này hắn ta còn có cơ duyên khác. Đây là do linh giác cảm nhận được, sao hắn ta có thể bị dăm ba câu của kẻ này lừa dối?

Trước giờ hắn ta vốn không đưa ra lựa chọn mà luôn lấy tất cả những gì mình muốn. Hắn ta lấy xong rồi, còn thừa lại, mới đến phiên kẻ khác chọn.

Chỗ tốt của Xà Cô Dư, chỗ tốt của thành Ma Vân hắn ta đều muốn.

Vũ Tín tự cho là thông minh, bại lộ vấn đề của chính mình! Kẻ khác đều giữ im lặng, chỉ mỗi hắn ta ra vẻ thong dong, lien tục không ngừng chuyển ánh mắt, hắn ta không có vấn đề, ai có vấn đề?

Hiện tại, trong lòng Lộc Thất Lang vô cùng chắc chắn, câu trả lời về cơ duyên lần này tại thành Ma Vân ắt hẳn sẽ tìm thấy được trên người Vũ Tín.

Cũng không biết tên này đã đụng phải vận may to lớn gì, lấy được đầu mối gì mà muốn nuốt một mình...

"Đang ngồi ở đây đều là tuấn tài, hôm nay hạnh ngộ gặp nhau, đủ để tưởng tượng trăm năm!" Chu Tranh hắng giọng một cái, lại đến chưởng khống cục diện, chủ động uống một chén, nói vài lời hay, khiến cho mấy vị công tử còn lại cũng đều nhao nhao hưởng ứng.

Phi Vân Lâu này quá cao, quá hoa lệ.

Chu Lan Nhược, Chu Tranh, Vũ Tín, Viên Mộng Cực, Khuyển Hi Hoa.

Những yêu tộc có giá trị nhất trong thế hệ trẻ tuổi ở thành Ma Vân đều ở nơi này, quả thực là quần phong hội tụ.

Cả một phòng xưng huynh, gọi đệ thân thiết nhưng kẻ nào cũng có tính toán riêng!

Lộc Thất Lang kiên nhẫn nghe gã lải nhải xong, liền lên tiếng: "Hôm nay chỉ tới đây thôi, ta còn phải truy tìm Xà Cô Dư... Nếu để nàng ta có cơ hội thở dốc thì quả thực không ổn."

"Đúng vậy, đúng vậy, chính sự quan trọng!" Chu Tranh đứng lên đưa tiễn, lại nói: "Có chỗ nào cần tiểu đệ cống hiến sức lực không?"

Lộc Thất Lang lại cười nói: "Khi nào cần ta sẽ thông báo cho ngươi."

Sau đó khẽ gật đầu với mấy yêu còn lại, nâng kiếm rời đi.

Tư thái kia quả thực tiêu sái, hiếm thấy trong đời.

Vị khách chính đã đi, những người khác cũng không còn lý do gì ở lại, nhao nhao cáo từ rời tiệc, chỉ trong khoảnh khắc, tiếng sáo trúc đã ngừng, yến hội tan.

Chỉ còn mỗi huynh muội Chu gia là người chủ yến còn ở lại để kết thúc công việc.

Nói là "huynh muội" cũng không thỏa đáng. Chu Tranh có huyết mạch mỏng manh cũng không có tư cách được gọi là huynh trưởng của Chu Lan Nhược, danh xưng Chu gia đại thiếu cũng chỉ là thiếp vàng trên mặt mà thôi. Trừ phi hắn ta có thể cầm đương danh vương trước trăm tuổi, ghi tên vào Thiên Mệnh Ngọc Điệp ở Thái Cổ hoàng thành, như thế mới có thể nhận được ban thưởng đích huyết Thiên yêu. Nếu không, hắn ta vĩnh viễn không có cách nào có thể cùng ngồi cùng ăn với Chu Lan Nhược.

"Ngươi nói, trong bon họ, ai sẽ đi tranh chỗ tốt trên người Xà Cô Dư?"

Những người phục vụ, nhạc kỹ cũng đã rời đi hết.

Chu Lan Nhược trước giờ luôn có dáng vẻ ngây thơ, giờ phút này ngồi tại chủ vị, trên mặt đã không còn chút biểu tình nào mà tự có một loại uy nghi của kẻ bề trên.

Thanh âm của nàng ta cũng cao cao tại thượng, không còn ôn nhu.

Chu Tranh ngồi ở thứ vị, lúc này chậm rãi rót rượu cho mình, cũng không còn dáng vẻ lỗ mãng, lên tiếng: "Kẻ chân chính ngốc đến mức bị mấy câu nói bị Vũ Tín dẫn động chỉ có Viên Mộng Cực cùng Khuyển Hi Hoa. Viên Mộng Cực là kẻ thẳng tính nhưng nhát gan, muốn tranh lại không dám tranh, hẳn chỉ lướt qua, thử một chút là được. Còn Khuyển Hi Hoa thì âm tàn có thừa, gan chó lại lớn, nói không chừng sẽ gây ra chuyện gì đó."

"Ngươi cảm thấy hắn ta sẽ gây ra chuyện gì?" Chu Lan Nhược hỏi.

"Ta đoán không được." Chu Tranh cười nói: "Điện hạ hẳn phải rõ hơn mới đúng. Dù sao, nhà bọn họ mới có một Khuyển Hi Tái vì nụ cười của hồng nhan mà một đi không trở lại!"

Khuyển Hi Tái đã bị đốt thành tro tất nhiên sẽ không ngờ được, sinh thời hắn ta là kẻ nhất hô bách ứng, vạn chúng chú mục, sau khi chết chỉ còn một lời đàm tiếu trong lúc trà dư tửu lậu.

Mãn tọa cao bằng chu môn xú, cô phần lãnh lạc tạp thảo trù! (1)

(1) Lúc còn sống, còn phú quý thì bằng hữu ngồi đầy nhà, khi chết chỉ còn lại một phần mộ cô tịch đầy cỏ dại.

Chu Lan Nhược lại hỏi: "Ngươi cảm thấy chuyện của Khuyển Hi Tái có liên quan đến hắn ta sao?"

Chu Tranh đã hơi say, khi nói mang theo vài phần mùi rượu: "Ta chỉ có thể nói, hắn ta có thể làm ra chuyện như vậy. Còn về việc có phải hắn ta làm không thì ta đoán không được. Dù sao, đến cả Chân yêu Khuyển Ứng Dương đích thân tới cũng không có kết quả gì. Ta nào có bản lĩnh như thế?"

"Ngươi đã rất có bản lĩnh rồi. Những tên giá áo túi cơm này, có kẻ nào có thể so được với ngươi?" Chu Lan Nhược nghiêm túc nói: "Nếu không phải sinh ở Chu gia, nếu không phải huyết mạch không đủ, ngươi chắc chắn sẽ không thua ta. Nhưng dù là vậy, ngươi vẫn có thể phong vương. Những khó khăn lúc trước đều là vì để đường sau này bằng phẳng, ta chờ mong có thể sớm gọi ngươi một tiếng... Huynh trưởng."

Chu Tranh nghiêm túc: "Ta nhất định sẽ cố gắng, không phụ lời này của điện hạ."

Chu Lan Nhược cổ vũ gật đầu, mới nói tiếp: "Chuyện của Vũ gia bên kia, ngươi tra thế nào rồi?"

Chu Tranh buông ly rượu xuống, nghiêm túc trả lời: "Để tránh kinh động đến bọn họ, ta đã rất cẩn thận. Vậy nên hiện tại vẫn chưa tra rõ nơi cất giấu bảo tàng. Nhưng ta có thể cam đoan, một khi Thần Tiêu bí tàng mở ra, chúng ta chỉ đến sau Vũ gia nhiều nhất mười hơi mà thôi."

Nếu đám người Viên Mộng Cực còn chưa đi, nghe được lời ấy, chỉ sợ sẽ phải nhảy bật lên.

Cường giả truyền kỳ của Vũ tộc, Vũ Trinh, phong hào lúc còn trẻ chính là "Thần Tiêu vương"!

Liên hệ đến ngân sí trời sinh của Vũ Tín, cùng danh xưng "Tiểu Vũ Trinh" trước giờ, Thần Tiêu bí tàng này là cơ duyên cấp bậc nào liền có thể biết được.

Đối với sự cẩn thận của Chu Tranh, Chu Lan Nhược biểu thị tán đồng: "Thà rằng trễ một chút, có thêm chút phong hiểm cũng đừng để gà bay trứng vỡ."

"Gà bay trứng vỡ?" Chu Tranh cười nhạo: "Bọn họ cũng xứng? Nếu để ta nói, Nhân tộc có một thói quen nuôi heo đến ngày rồi giết thịt, chúng ta cũng có thể chờ đến lúc ấy."

"Nói là như vậy nhưng có đôi khi thiên ý khó dò." Chu Lan Nhược nhíu mi: "Tựa như trận yến hội hôm nay vậy, thực sự không nên tổ chức. Vốn là đồ vật trong túi nhưng bây giờ lại thêm một kẻ quấy rối là Lộc Thất Lang, tăng thêm mấy phần phong hiểm."

Bình Luận (0)
Comment