Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Chu Tranh cũng nhíu mày: "Điện hạ cảm thấy, Lộc Thất Lang cũng phát hiện được?"
"Linh giác trời sinh của hắn quá kinh khủng, vừa vào Thiên Tức Hoang Nguyên liền cảm ứng được cơ duyên." Chu Lan Nhược thở dài: "Lại có thêm danh hào Linh Cảm Vương khiến cho tên ngu xuẩn Vũ Tín rối loạn, vừa rồi đã để lộ sơ hở. Lộc Thất Lang là kẻ thông minh cỡ nào, sao có thể không phát hiện.
Vũ Tín cần gì phải nói thêm câu trên người Xà Cô Dư có bí ẩn?
Nếu như hắn ta là người thông minh thì sẽ không nói ra lời đắc tội Lộc Thất Lang.
Nếu như hắn ta là kẻ ngu ngốc, hắn ta sẽ chỉ giấu trong lòng lặng lẽ hành động.
Nhưng hắn ta lại cứ đứng giữa hai bên, chính là không đủ thông minh, lại không đủ ngu xuẩn! Bản thân có bí mật, lại bi một câu "cơ duyên" mà Linh Cảm Vương cố ý thử dọa sợ, chủ động cho ra phản ứng, muốn chuyển dời ánh mắt.
Nhưng lại không biết Lộc Thất Lang nhận lời mời tới tiệc chiêu đãi của Chu Tranh, trong bữa tiệc chủ động nói về cơ duyên, ném đá dò đường chính là để chờ phản ứng!
Đáng tiếc là, đến bây giờ Chu Lan Nhược cũng mới nghĩ rõ ràng.
Nếu như trước đó nàng ta biết Linh giác của Lộc Thất Lang đã có cảm ứng với Thần Tiêu bí tàng, nàng ta tuyệt đối sẽ không để Vũ Tín tham gia yến, thậm chí sẽ không để Chu Tranh tổ chức buổi tiệc nhằm ngầm quan sát Lộc Thất Lang này.
Ngay lúc bọn họ quan sát mục tiêu, đồng thời cũng bị mục tiêu quan sát. Là những người làm chủ nơi này, bọn họ vốn nên chiếm thượng phong, có được càng nhiều tin tức. Nhưng bởi vì Vũ Tín ngu xuẩn nên buổi yến tiệc ở Phi Vân Lâu mà bọn họ bày ra này lại lỗ vốn.
Chu Tranh nghĩ nghĩ, vẫn giữ vững tự tin: "Dù cho linh giác của Lộc Thất Lang có cảm ứng thì cũng là vì Vũ Tín nên mới xác định một điểm gì đó. Còn về tin tức cụ thể thì hắn ta vẫn chưa biết được, ắt hẳn cũng không đủ chuẩn bị cho Thần Tiêu bí tàng... Hắn không tranh nổi với chúng ta."
Chu Lan Nhược mỉm cười: "Đây chính là suy nghĩ của ta. Khiến cho hắn rối loạn, thu hút thêm lực chú ý của hắn cũng không phải là không thể. Chúng ta chỉ cần cố gắng khống chế mức độ, đừng để cho Thần Hương Lộc gia quá chú ý là được."
Chu Tranh cúi đầu: "Ta hiểu."
Chờ lúc hắn lại ngẩng đầu lên, Chu Lan Nhược đã biến mất.
"Huynh trưởng... Huynh trưởng."
Hắn ta nhìn gợn sóng đang tản ra trong chén rượu, thì thào lặp lại hai tiếng, nhịn không được thở dài: "Mặc dù biết đây chỉ là thủ đoạn khống chế kẻ khác của ngươi nhưng ta nghe vào trong lòng, vẫn cảm thấy rất vui vẻ."
...
Truyền giáo cho Viên Lão Tây , dạy nghề cho Trư Đại Lực, dạy dỗ Sài A Tứ.
Lại là một ngày gió êm sóng lặng.
Long Hổ Tham quả thực không tệ, chỉ một cây đã giúp cho huyết khí của Cổ Thần vĩ đại khôi phục rất nhiều. Sài A Tứ dùng chút râu Long Hổ Tham, hiệu quả cũng rất tốt.
Quả thực là lợi cả đôi bên.
Chỉ tiếc, Viên Tiểu Thanh xuất thân không quá tốt, móc sạch tiền riêng của cha mình cũng không lấy được cái thứ hai.
Về phần bảo nàng ta đi lấy toàn bộ tài sản của nhà mình thì lại không cần thiết. Dù sao, Viên Lão Tây cũng là người của Cổ Thần vĩ đại.
Cái này gọi là tư kho thì có thể lấy chứ công khố thì không thể móc được.
Ẩn thân tại khoảng không hư vô của thế giới trong kính, vừa ngồi chính là mấy tháng, lại không thể chuyên tâm vào việc tu hành, cần thời thời khắc khắc bảo trì cảnh giác... Loại cô độc cùng tịch mịch kia có thể bức người ta đến phát điên.
Tựa như một trong những trừng phạt có sự uy hiếp nhất trong lao ngục, chính là giam giữ.
Nhưng tâm chí Khương Vọng kiên định nên sẽ không vì vậy mà rối loạn.
Giờ phút này, hắn cầm một cây bút, đang tô tô viết viết trên giấy.
Lần điều tra này cũng có được chút kết quả, có vài tin tức vốn đang lan truyền nhưng bình thường Yêu tộc sẽ không mấy ai chú ý.
Trước tiên, hắn ghi tên ba thế lực —— Hắc Liên Tự, Thần Hương Lộc gia, Thiên Tức Chu gia.
Tiếp đó là tên nhân vật —— Yêu vương thần bí của Hắc Liên Tự, Thiên Bảng tân vương Lộc Thất Lang, Thiên yêu Chu Ý, Chân yêu Chu Huyền.
Sau là sự kiện —— pháp đường truyền giáo của Hắc Liên Tự bị hủy, Linh Cảm Vương Lộc Thất Lang vạn dặm đuổi giết Xích Nguyệt Vương Xà Cô Dư, hội đấu võ Kim Dương Đài không hạn chế bao trùm cả ba vực.
Nghĩ nghĩ, lại thêm vào "Viên gia", "Khuyển gia", "Vũ gia", cùng "Vũ Tín, Viên Mộng Cực theo đuổi Chu Lan Nhược", "Khuyển Hi Hoa thay thế Khuyển Hi Tái", "Chân yêu Khuyển Ứng Dương phát sinh mâu thuẫn với Viên gia, Vũ gia thậm chí cả Chu gia vì chuyện Khuyển Hi Tái mất tích."
Hắn tự biết mình không phải Trọng Huyền Thắng, không có loại trí tuệ chỉ nhìn đôi chút là có thể phát hiện điểm mấu chốt nên dùng biện pháp này, viết manh mối ra, chậm rãi phác họa linh cảm.
Theo cách này, từ trong thành Ma Vân đang gió nổi mây phun hắn có thể chậm rãi nhìn thấy gợn sóng.
Nếu không có hắn, Khuyển Hi Hoa sẽ dùng biện pháp gì để thượng vị? Khuyển Ứng Dương sẽ vì lý do gì mà từ Chiếu Vân Phong ở xa ngàn dặm chạy đến thành Ma Vân? Sự nghiệp truyền giáo của Hắc Liên Tự hẳn cũng sẽ đang hưng thịnh.
Nếu như nói thiên ý như nước, như vậy gợn sóng sẽ có dấu vết để lần theo, phác họa đường đi của sóng lớn, cũng không phải là không thể dự phán...
Khương Vọng cảm nhận được rõ, mình càng lúc càng hiểu sâu hơn về thiên ý.
Mặc dù có đôi khi hiểu àng nhiều, nghi hoặc càng nhiều, không biết càng nhiều nhưng dù sao đối với tu hành của bản thân, đây cũng là một loại trưởng thành.
Trong lúc đang suy nghĩ, bỗng nhiên trong lòng có cảm giác.
Khương Vọng nhanh chóng ngừng bút, cầm kiếm trong tay.
Hắn cẩn thận quan sát không gian bên ngoài tấm gương, liền phát hiện ——
Một nữ yêu thân thể nhỏ nhắn mềm mại, gương mặt mỉm cười lơ lửng đi đến, cũng không biết nàng ta xông vào phòng từ chỗ nào, nhưng đột nhiên chui xuống gầm giường, cuộn thành một đống rất nhỏ.
Hô hấp biến mất, huyết dịch ngừng chảy, khí tức cũng im lặng.
Toàn bộ quá trình không nhiễm trần thế, không lưu vết tích, vô thanh vô tức.
Khương Vọng: ?