Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Ta vừa nghĩ ra một phương pháp vô cùng tuyệt diệu!”
Trong một căn phòng kín bưng, khuôn mặt tuấn tú của Vũ Tín đỏ bừng vì phấn khích: “Chúng ta sẽ có cơ hội nhúng một tay vào những chỗ tốt trên người Xà Cô Dư!”
“Ngươi chờ chút đã.” Trong góc phòng, một giọng nói thô ráp vang lên, giống như đá chạm vào đá, đập vào màng nhĩ nghe vô cùng khó chịu.
Giọng nói phát ra từ một tồn tại đang ngồi trên ghế thái sư, hai chân bắt chéo, mười ngón tay đan vào nhau đặt ở trên đầu gối. Khuôn mặt người này đeo một chiếc mặt nạ đen như mực, không có bất kỳ hoa văn nào cả, toàn thân được bao bọc trong một chiếc trường bào rộng lớn.
Người này hỏi: “Ngươi vừa mới nói, trong yến tiệc ở Phi Vân lầu, ngươi đã mơ hồ ám chỉ trên người Xà Cô Dư có mang một tin tức bí mật kinh thiên nào đó... Dùng một chiêu khu hổ thốn lang?”
Vũ Tín kìm nén tâm tình kích động lại một chút, mỉm cười ngồi xuống: “Đây cũng là một chiêu giương đông kích tây, tóm lại chỉ là để chuyển hướng sự chú ý, khiến bọn họ tự cắn xé lẫn nhau … Nhưng ta đang suy nghĩ, nếu như ta đã điểm phá chuyện này, mà lại chỉ ngồi không không hành động gì, thì có vẻ như lại khiến những tên khác hoài nghi. Chẳng bằng chúng ta cũng ra tay với Xà Cô Dư này đi, chứng tỏ lòng ta không có âm mưu gì khác, cũng để cho cái tên Lộc Thất Lang kia biết, thành Ma Vân cuối cùng là nhà của ai!”
“Trước tiên đừng vội bàn đến việc làm sao bắt được Xà Cô Dư, bây giờ ngươi nói ta nghe …” Yêu quái bọc bản thân trong bộ trường bào rộng thùng thình khàn giọng nói: “Bí mật mà Xà Dư Cô mang trên ngườ còn cần ngươi điểm phá hay sao? Nàng ta tự tay diệt thân tộc, tất nhiên phải có nguyên nhân đặc biệt đằng sau. Đây không phải là chuyện mà mọi người đều biết hay sao?”
Vũ Tín sửng sốt một lúc rồi nói: “Hùng lão ca, ngươi không biết chứ, cái thứ linh giác chó má của Lộc Thất Lang nói cho gã biết, gã sẽ có cơ duyên ở thành Ma Vân! Cái này không phải là ứng với Thần Tiêu bí tàng của chúng ta hay sao? Tình hình lúc đó rất cấp bách, ta đã phải lập tức kết nối linh giác của gã đến trên người Xà Cô Dư, tránh việc gã muốn đông muốn tây, đến lúc đó lại khiến chúng ta gặp rắc rối khắp nơi!”
'Hùng lão ca' hít xuống một hơi thật sâu.
Vũ Tín lại vô cùng tự đắc nói: “Chúng ta đã quen nhau mười năm, ngươi còn không hiểu ta quá hay sao? Chuyện lớn như vậy ta sao có thể không suy nghĩ kỹ càng?”
Hắn ta giơ tay lên, mang theo tư thái một chưởng lật giang sơn: “Theo lẽ thường, mà nói, trên người của Xà Cô Dư cùng lắm là chỉ có truyền thừa của một vị yêu vương cường đại nào đó thôi, nói không chừng tài nguyên đã cạn kiệt từ lâu rồi, nhưng nếu linh giác của Lộc Thất Lang đã ứng trên đó, vậy thì chắc chắn không phải vật tầm thường. Bọn họ chắc chắn cho rằng, trên người của Xà Cô Dư ít nhất phải có một tàng bảo của Chân Yêu. Ngươi không thấy chứ Viên Mộng Cực thì nuốt rượu mạnh mẽ một cái, còn đôi mắt của Chu Tranh thì xanh lè luôn rồi!”
“Vũ Tín a Vũ Tín.” Tên yêu quái mang trường bào bọc quanh người nói: “Vì giao tình mười năm của chúng ta, ta, Hùng Tam Tư, muốn nói với ngươi một lời tử tế.”
Nếu như Chu Tranh bây giờ ở đây, nghe thấy cuộc đối thoại như thế này, nhất định sẽ đặt một dấu hỏi to đùng cho lòng tin mọi chuyện sẽ dễ như trở bàn tay của bản thân mình.
Bởi vì tên yêu quái bọc toàn thân trong bộ trường bào rộng thùng thình này lại tên là Hùng Tam Tư.
Hắn ta chính là Hùng Tam Tư, yêu quái được mệnh danh là ‘Kình Diện Yêu’ dưới trướng của Tử Vu Khâu Lăng Hổ Thái Tuế!
Trong mười năm trở lại đây, hắn ta chính là yêu vương trẻ tuổi có thực lực cường đại nhất, có yêu phong nhất ở Tử Vu Khâu Lăng.
Xếp thứ tám trong bảng danh sách Thiên Bảng tân vương mới nhất kỳ này. Lại còn vừa khéo trong thời gian Thiên Hải Vương Sư Thiện Văn vừa mới chết đi và Linh Cảm Vương Lộc Thất Lang vừa mới tới thành Ma Vân.
Vũ Tín tùy tiện nói: “Hùng lão ca, ngươi có đề xuất gì cứ nói cho ta biết.”
Hùng Tam Tư đã hạ giọng xuống rồi, đột nhiên hét lên: “Khâu cái miệng rách của ngươi lại!”
Vũ Tín bị dọa sợ cho sửng sốt, nhất thời không nói nên lời.
“Ngươi cũng biết linh giác của Linh Cảm Vương vô cùng cường đại, giúp gã thu hoạch được không ít cơ duyên, nghe đến cũng khiến ngươi cảm thấy hoang mang bất an. Xin hỏi gã có biết linh giác của mình rất cường đại hay không?”
Hùng Tam Tư lại trừng mắt nhìn Vũ Tín: “Linh giác của gã trân quý như vậy, tại sao gã lại chủ động nói với ngươi rằng cơ duyên của gã ở thành Ma Vân cơ chứ?”
“Lần này ngươi liên hệ linh giác của Lộc Thất Lang và Xà Cô Dư là một ý tưởng khá hay. Nhưng vấn đề ở đây là, ngươi tính là cái thá gì? Ngươi mở miệng ra là có thể liên hệ được à? Lộc Thất Lang đã đuổi giết Xà Cô Dư lâu như vậy rồi, chẳng lẽ gã lại không biết phân lượng trên người của Xà Cô Dư hay sao? Sao gã có thể bị Vũ Tín ngươi lừa gạt chỉ với một câu nói cơ chứ? Vũ Tín a Vũ Tín, ngươi đã bao giờ nghĩ tại sao gã vẫn chấp nhận mối 'liên hệ' mà ngươi tự cho là thông minh ở Phi Vân lầu không?”
Những câu hỏi lặp đi lặp lại này giống như một đòn cảnh tỉnh, đánh thức Vũ Tín đang bị mắc kẹt trong cơn mê muội, sức mặt của Vũ Tín âm thầm bất định: “Ý của ngươi là, gã chắc chắn rằng mình có cơ duyên ở thành Ma Vân, nhưng khổ nỗi gã lại không quen thuộc với thành Ma Vân, không biết bắt đầu ra tay từ đâu nên cố tình ném đá dò đường, mà ta thì lại chưa đánh đã khai rồi?”
Về phần ngầm thừa nhận của Lộc Thất Lang ở Phi Vân lâu lại càng trở nên rõ ràng hơn. Gã đã để mắt tới bí mật của Vũ Tín, vì muốn tránh đối thủ cạnh tranh của mình, gã thậm chí còn không ngần ngại lợi dụng sự truy sát của bản thân và Xà Cô Dư... Thật là một yêu quái táo bạo và tài giỏi!