Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ngõ hẻm ở phía sau của khách sạn hẹp dài mà u tĩnh.
Tấm biển cũ lâu ngày dưới ánh Kim Dương đã bị phơi tới hỏng, sau khi khách sạn đổi biến mới thì nó được đặt nằm dọc trong ngõ nhỏ, chờ để bổ thành củi đốt.
Căn khách sạn của Viên Mộng Cực này được lấy tên rất tùy ý, đi về phía trước của khách sạn, qua khoảng hai cái quảng trường liền thấy một con sông trong thành, tên là Liêm Khê, khách sạn cũng vì vậy mà có cái tên này.
Lúc này, dưới ánh trăng mờ ảo, chữ "Liêm" trong tên Liêm Khê của khách sạn đã vỡ ra, chỉ còn ba chữ Thủy dán thành một hàng, nghĩa bị đảo thành "Bặc".
Bên cạnh tấm biển cũ đang dựng thẳng chính là cái ghế thọt chân kia.
Bao vải trên ghế bị một bàn tay to cầm lên.
Một thân ảnh mập mạp vác theo đôi song trực đao yên lặng lọt vào trong ngõ nhỏ, sau khi nhét bao vải vào trong ngực lại im lặng rời đi.
Trư Đại Lực không biết thứ mình vừa lấy là gì, chỉ mơ hồ cảm thấy hình như nó là một chiếc gương, cũng không biết nó có tác dụng gì. Tóm lại, đây là nhiệm vụ do tổ chức giao xuống, hắn chỉ chịu trách nhiệm vận chuyển một chút mà thôi. Sự nghiệp vĩ đại có đôi khi được tạo thành từ những việc vặt nhìn như không đáng chú ý này.
Dựa theo nguyên tắc thỏ khôn có ba hang, Thái Bình quỷ sai cùng Tật Phong Sát Kiếm vốn không nên có lần gặp nhau như thế này. Nhưng dưới tay Cổ Thần vĩ đại quả thực thiếu cao thủ. Trong lúc nhất thời không tìm thấy ai có thể kịp thời mang Hồng Trang Kính đưa về trong nhà Sài A Tứ.
Còn về việc bọn họ gặp nhau trên đường thì chỉ thuần túy là ngoài ý muốn.
Vì để tránh cho thiên ý Yêu giới phản ứng, đối với mấy cỗ xe ngựa này, từ trước đến giờ Khương Vọng chỉ đưa ra phương hướng mơ hồ chứ không đưa ra quy hoạch cụ thể. Có đôi khi ngay cả phương hướng cũng không cho, để cho bọn chúng tự sinh trưởng.
Bình thường, việc giết tà thần nào, động thủ vào lúc nào đều do bản thân Trư Đại Lực quyết định, hắn chỉ trợ trận thông qua Sương Phong thần ấn, tùy thời nuốt lấy sức mạnh thần minh.
Việc trực tiếp bảo Trư Đại Lực đến khách sạn Liêm Khê lấy Hồng Trang Kính giống đêm nay đã là ngoại lệ. Nên lộ tuyến cụ thể do bản thân Trư Đại Lực lựa chọn.
Từ khách sạn Liêm Khê thuộc khu vực nội thành của thành Ma Vân đến lão trạch nằm ở Bắc khu của Sài A Tứ cũng không phải gần.
Nhưng đối với cước lực của Thái Bình quỷ sai mà nói cũng không phải là chuyện lớn. Hắn ta đã quen với việc tiềm hành trong đêm tối... "Dưới Huyết Nguyệt, giữ gìn danh tiếng Thái Bình."
Khoảng chừng một nén nhang sau, hắn ta mới đến địa điểm mục tiêu.
Lúc này, hắn ta vẫn chưa biết đây là chỗ ở của Sài A Tứ nhưng vẫn cảm thấy gian phòng tồi tàn này khá quen thuộc.
Nói thẳng ra, Trư Đại Lực hắn ta cũng xuất thân nghèo khổ, về sau trà trộn nơi đầu đường xóm chợ, cầm đao đối chặt cũng đều vì muốn kiếm miếng cơm.
Sở dĩ lý niệm của Thái Bình Đạo hấp dẫn hắn ta như vậy là bởi vì hắn ta đã thấy qua cuộc sống không yên ổn quá nhiều, thấy được quá nhiều tình cảnh Yêu tộc phổ thông bị tà giáo hủy hoại. Hắn ta đã từng nếm qua khổ, biết tầng dưới chót của xã hội là như thế nào. Thứ hắn ta theo đuổi là một tương lai không tầm thường, cũng là một loại sứ mệnh vinh quang!
Hắn ta tuân theo lời chỉ dẫn của Đạo chủ, cố gắng đi vào gian phòng mà không để lại dấu vết, cầm lấy bao vải trong tay trực tiếp bỏ vào bàn thờ đơn sơ kia.
Lúc đang muốn lui thân rời đi, dư quang chợt quét qua, trông thấy ở bên cạnh có treo một bộ váy ngắn khá quen thuộc.
Nhưng còn chưa kịp xem xét kỹ thì trong đầu bỗng nhiên vang lên chỉ lệnh của Đạo chủ: "Đừng lãng phí thời gian!"
Hắn ta không dây dưa nữa mà quay người đi ra phía ngoài.
Trong quá khứ tiềm hành, những chỉ thị đến từ Đạo chủ đã cứu hắn ta không biết bao nhiêu lần.
...
Lại nói đến Sài A Tứ, sau khi bái nhập đại ca xong liền lén lút quay về.
Cũng không thể để Viên Mộng Cực phát hiện.
Dù sao gã cũng đã đáp ứng làm nội ứng cho Lộc Thất Lang, chỉ có đi theo bên người Viên Mộng Cực, tiếp tục bảo trì tư thái tiểu đệ trung tâm thì mới có thể cung cấp càng nhiều giá trị cho đại ca. Còn về phía Hoa Quả Hội bên kia, có lẽ còn có thể cung cấp cho gã một chút dược liệu luyện thể?
Lộ tuyến cùng tốc độ hành động đều do bản thân gã tự phán định nhưng cũng lại suýt đụng phải Trư Đại Lực vừa bước ra ngoài.
Khương Cổ Thần đang bày mưu nghĩ kế ở thế giới trong kính, bởi vì đang cố gắng tiêu hóa sức mạnh dược lực do Lộc Thất Lang đưa cho nên mãi đến khi hai kẻ này sắp chạm mặt, mới phát hiện vấn đề. Thế là, hắn liền ra lệnh cho Trư Đại Lực nhanh chóng rút lui, còn về phía Sài A Tứ thì ngăn cản: "Dừng bước!"
Cách chỗ ở cũng không xa.
Sài A Tứ đang vừa gặm đan dược như gặm đường đậu, vừa vội vàng trở về, đột nhiên ngừng chân lại, dán sát vào tường vây. Sau khi nhai nuốt viên đan dược cuối cùng liền trực tiếp rút thanh kiếm rỉ ra, bày ra tứ thái chiến đấu, mắt khuyển cảnh giác dòm ngó bốn phía, trong lòng thì thầm hỏi: "Thượng Tôn, là có nguy hiểm gì sao?"
Vị cổ thần nào đó đột nhiên lên tiếng, lúc này còn đang bịa lý do.
Nhưng trong không trung đột nhiên có một thanh âm vang lên: "Không ngờ ngươi có thể phát giác được ta, trên thân quả nhiên có chút bất phàm. Không uổng công ta phải phí rất nhiều công phu, mới tìm được chỗ ở của ngươi."
Ở vị trí đối diện với Sài A Tứ, một bóng ma khẽ động, Xà Cô Dư tóc tím, mắt hẹp dần dần rõ ràng, hiển hiện hình dáng.
Nàng ta mang đến cho người ta cảm giác như bước ra từ bức tường.
Khương Vọng ở thế giới trong kính nhất thời sửng sốt.
Nhưng Sài A Tứ, trên người có Cổ Thần, hoàn toàn không sợ, dáng vẻ rất có phong thái cao thủ, dắt theo kiếm rỉ: "Ngươi là?"
Từ tư thế đứng thẳng đến phương thức nói chuyện, thậm chí cả ngữ điệu cũng đều có tám chín phần giống Lộc Thất Lang.
Bốn bỏ năm lên, gã cũng có tám chín phần tương tự với Lộc Thất Lang.