Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Xà Cô Dư không hề ngạc nhiên trước dáng vẻ bình tĩnh của tên khuyển yêu này, dù sao đây cũng là kẻ có thể phát giác được thần thông Biệt Tích của nàng ta. Trên người kẻ này có một môn bí pháp ẩn giấu tu vi tương đối huyền ảo, khiến nàng ta nhìn không ra được sơ hở. Nàng ta có thể xác định, thực lực chân chính của tiểu yêu này sẽ không ở dưới Yêu vương.
"Không phải ngươi mưu đồ với Viên Mộng Cực, âm thầm tìm ta rồi sau đó giết ta à?" Thanh âm của nàng ta rất lạnh, đã hoàn thành chuẩn bị cho việc toàn lực chém giết: "Sao hả, ngay cả chuẩn bị trước khi hành động mà ngươi cũng không làm, là khinh thường tìm hiểu về ta trước à?"
Yêu có tên, cây có bóng.
Dù trưởng thành thế nào, có Cổ Thần làm chỗ dựa ra sao, đối mặt với một tên hung đồ có thể giết hơn ngàn người thân tộc, Sài A Tứ vẫn còn có chút e ngại.
Gã vô thức nuốt nước miếng, nói: "Ta nghĩ giữa chúng ta có chút hiểu lầm. Kỳ thật ta và Viên Mộng Cực kia chỉ là giả vờ, ta nào sẽ ——"
"Nói một chút đi." Xà Cô Dư ngắt lời gã: "Hôm nay trong khách sạn, ngươi đột nhiên ngẩng đầu nhìn là có ý gì?"
Quả nhiên là một bước này xảy ra vấn đề...
Cổ Thần trong kính hơi nhíu mày.
Hiện giờ Xà Cô Dư hiển nhiên đã hoài nghi, cái nhìn trước khi Sài A Tứ rời khỏi khách sạn kia là ra hiệu cho Viên Mộng Cực. Cho nên nàng ta mới nhân lúc trời tối chạy ra tìm kiếm chân tướng.
Nhưng Sài A Tứ làm sao biết nó có ý gì.
Cổ Thần vĩ đại bảo gã ngẩng đầu nhìn một cái, gã liền ngẩng đầu lên nhìn thôi.
Vấn đề của Xà Cô Dư khiến gã cảm nhận được sát khí.
Có điều, nghĩ đến chuyện này là do Cổ Thần chỉ điểm, lại nghĩ đến việc Cổ Thần đang ở bên cạnh, Sài A Tứ lại lần nữa sinh ra dũng khí: "Cái gì mà có ý gì? Ngươi lấy thân phận gì để nói chuyện với ta kiểu này?"
Ánh mắt của Xà Cô Dư càng lạnh hơn: "Sài A Tứ, ta biết ngươi không đơn giản. Nhưng chúng ta ngày xưa không oán ngày nay không thù, là ngươi tới trêu chọc ta trước. Nếu như ngươi không trả lời rõ ràng vấn đề của ta, ta cam đoan ngươi sẽ phải chết ngay dêm nay."
Trong lúc nói chuyện, đầu nhọn của ấn ký Xích Nguyệt ở xương quai xanh kia phát ra ánh sáng nhạt, xà văn hoa lệ đỏ rực nhanh chóng lan tràn, bao trùm toàn thân,
Sự uy hiếp rét lạnh bao phủ trên người nàng ta tăng lên đâu chỉ gấp bội?
Khí tức kinh khủng cấp độ Yêu vương, áp bách khiến cho cả không khí xung quanh cũng tỏa ra mùi máu tươi!
"Hừ hừ. Xem ra ngươi cũng không biết, ngươi đang nói chuyện với ai!"
Sài A Tứ ngoài miệng thì hừ lạnh nhưng trong lòng đã kêu gọi Thượng Tôn gia gia —— "Thượng Tôn! Chuyện này cũng không phải do ta gây ra mà? Là nữ yêu này đích thân đánh đến tận cửa! Ngài đến bảo vệ ta với!"
Nhưng ở thời khắc này, tại đầu đường bên kia, có một thân ảnh tiêu sái tay cầm tế kiếm, từng bước một đến gần.
"Đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được chẳng tốn chút công phu!"
Yêu quái này có thân hình cao, mặt xanh ngọc, tuấn lãng khó diễn tả bằng lời.
Ở nơi này, ở lúc này, nói những lời ấy, còn có ai khác ngoài Linh Cảm Vương Lộc Thất Lang?
Trên đỉnh đầu là một vòng Huyết Nguyệt, phía sau là bóng đêm vô tận, một mình hắn độc chiếm tinh quang, mắt cười nhìn Xà Cô Dư: "Lần này, ngươi còn định trốn đi đâu?"
Hắn ta đương nhiên không phải yêu quái nào cũng sẽ nghe, cũng sẽ tin tưởng. Cho nên, sau khi Sài A Tứ quy hàng, hắn ta còn muốn theo nhìn một chút, điều tra thật giả. Thế nhưng chưa từng nghĩ tới, sẽ gặp phải một màn này.
Nhưng gặp được thì gặp được, cũng đúng lúc kết thúc việc này, rồi quay về chuyên tâm chơi đùa với Ma Vân Vũ gia. Hiện giờ, hắn ta càng lúc càng cảm thấy hứng thú với cơ duyên đã xúc động linh giác của mình kia.
Ngay lúc hắn ta dậm chân tiến lên, liền có một đạo kiếm quang bắn nhanh đến, nó uốn cong nhưng lại mang theo khí thế như điện, vô cùng linh động xuyên thủng bóng đêm.
Mái tóc tím của Xà Cô Dư bay lượn, nàng ta đột nhiên đảo chưởng, lật ra một đôi bát trảm đao, đao quang vọt lên giống như kinh hồng, va chạm với kiếm quang.
Ánh mắt lãnh tịch của nàng ta che giấu tâm tình đang kích động ——
Tên khuyển yêu này quả nhiên đã phát giác ra mình lúc ở khách sạn, cũng quả nhiên đã báo tin cho Lộc Thất Lang.
Đêm nay, nếu mình không tới nơi này chỉ sợ đã bị vây giết!
Kiếm quang va chạm với đao quang, không phát ra âm thanh chói tai gì nhưng lại có linh lực cường đại nổ tung, đánh cho cánh cửa Sài gia vỡ nát, cũng đụng ra một cái lỗ to trên cửa của căn nhà đối diện.
"Hơn nửa đêm đi phá nhà của ông đây? Muốn chết à?" Bắc khu của thành Ma Vân có tiếng là dân phong bưu hãn, một đại hán Hổ tộc quần áo chưa chỉnh tề, chỉ mặc một cái quần cộc cầm theo một cây côn sắt xông ra.
Từ cái lỗ hổng lớn trên tường vây kia, hắn ta thấy được Sài A Tứ cầm thanh kiếm rỉ trong tay, Xà Cô Dư tản ra khí tức hung lệ, Lộc Thất Lang kiếm quang vờn quanh như như thiên thần hạ phàm.
Hắn ta cũng nhìn thấy ở trong viện của Sài A Tứ phía đối diện, có một thân ảnh mập mạp vác song đao mới đi ra.
"Thật xin lỗi, quấy rầy rồi."
Đại hán Hổ tộc bỗng nhiên hạ giọng, lễ phép nói xong liền xoay người sang chỗ khác, nhảy trở về phòng, cũng đẩy bà nương mang dao phay trợ trận về.
"Đi ngủ đi!"
Ầm! Cửa phòng đóng chặt, còn kéo cả chốt.
...