Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Vũ Tín nhận lấy xem xét, bên trên da thú miêu tả rất kỹ, chỉ cần làm theo là được. Lúc đầu, trên vách tường là một khối đồ án lập phương hỗn loạn, giờ đối chiếu qua, lại vô cùng rõ ràng.
Bảo sao Hùng lão ca này lại có thể thoải mái nhẹ nhàng như vậy, hóa ra là nhờ ngoại chiêu!
Vũ Tín sâu kín nhìn lão đại ca một chút, ánh mắt vô cùng ai oán.
Hùng Tam Tư vẫn vững vàng như núi, vừa hoàn thành việc lắp đặt mấy khối lập phương cuối cùng, vừa nói: "Thứ này không thể đưa cho ngươi sớm được, tránh cho ngươi đắc ý. Chúng ta cần khống chế thời gian Thần Tiêu bí tàng mở ra, cho dù tình báo đã không cách nào giấu diếm được thì cũng cố gắng không để quá nhiều yêu quái phát hiện. Bảo khố xuất thế, khó tránh khỏi hào quang trùng thiên, chưa biết sẽ có dị tượng gì. Ta thấy, bố trí ngoài thành không giữ chân được bọn họ quá lâu... Nhiều nhất chỉ là một khắc đồng hồ, chúng ta nên nắm chắc ưu thế một khắc đồng hồ này, lấy được điểm mấu chốt của bí tàng."
Vũ Tín vừa nhìn đồ phổ thao tác, vừa cười đùa nói: "Thần Tiêu Đại tổ phù hộ, Quang Vương Như Lai phù hộ, Yêu Sư Như Lai phù hộ, Diêm La thần viễn cổ phù hộ..."
Hùng Tam Tư nghe thế liền bật cười, nếu thật để Quang Vương Như Lai của Cổ Nan Sơn cùng Yêu Sư Như Lai của Hắc Liên Tự cùng phù hộ, còn không phải sẽ đánh chết Vũ Tín ngươi trước tiên sao?
Nhưng nghe nghe, hắn ta bỗng sửng sốt, hình như có cái gì đó kỳ quái.
"Diêm La thần viễn cổ này là cái gì?"
"À, là cái gì mà Thích Khách chi thần thuộc về một tà giáo mới khai mở, vài ngày trước ta mới nhìn thấy trong tài liệu ở Trị An Phủ." Vũ Tín thuận miệng nói: "Gọi là Vô Diện Giáo gì đó, nghe cũng khá thú vị. Giáo nghĩa hình như là "Ta không cần gương mặt này, để mặc người ta nói thế nào', mỗi ngày không phải giúp kẻ này chữa bệnh thì là cứu tế cho kẻ kia. Những Tà thần khác thì gõ tủy hút máu, bọn họ thì ngược lại, hết đưa lương thực lại đưa tiền! Quả thực là cực kỳ quái dị."
Hùng Tam Tư đã hợp xong khối lập phương trên vách tường trước mặt, đốt sáng ổ khóa thứ hai của cánh cửa chính Thần Tiêu, liền dứt khoát xoay người lại, nhìn Vũ Tín thao tác.
Trong lúc nhàn rỗi, hắn ta hưng trí hỏi: "Chữa bệnh cứu tế là hành vi lương thiện, sao lại gọi bọn họ là tà giáo?"
Vũ Tín "à" một tiếng: "Tà hay không còn phải xem trên quan trường chúng ta nói thế nào. Đám lừa trọc Cổ Nan Sơn kia đâu phải chỉ toàn những kẻ lòng mềm lương thiện đúng không?"
Bên trong Khuyển gia đại trạch, Dương Dũ pháp sư nhe răng cười.
Tên Vũ Tín này quả thực đã thuyết minh chính xác thế nào là đánh võ mồm. Tiện thuật vô cùng nhuần nhuyễn, tinh chuẩn điểm đúng mỗi một kẻ bên trong thành Ma Vân, ngay cả hòa thượng vừa đến nơi này là hắn ta cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Trong mật thất Thần Tiêu, Hùng Tam Tư lại hỏi: "Ngươi nói bọn họ đưa lương đưa tiền, là vừa nhập giáo liền đưa sao? Vậy vốn liếng của bọn họ chắc chắn rất thâm hậu, chỉ sợ không phải là giáo phái nhỏ."
Vũ Tín lắc đầu: "Cũng không phải, hình như phải thỏa mãn điều kiện gì đó. Nói cái gì mà "cứu kẻ cần không cứu kẻ nghèo"... Ta cũng không rõ lắm. Nếu như huynh cảm thấy hứng thú, sau khi về ta sẽ tìm chút tư liệu đưa huynh."
"Vậy thì không cần." Hùng Tam Tư nói: "Ngươi cứ từ từ mà làm, không ai hối đâu, vội làm gì?"
"Hắc hắc, truyền thừa của Vũ Trinh Đại tổ ta sao có thể không vội được chứ?"
"... Sau khi lấy được truyền thừa, ngươi muốn làm gì?"
"Cưới Chu Lan Nhược trước đã vậy, vừa có tiền lại vừa đơn thuần xinh đẹp, tìm tức phụ phải tìm như thế."
...
Toàn bộ thành Ma Vân, tối nay đều biết Vô Diện Giáo, đều biết Diêm La thần viễn cổ.
Không cần quan tâm trước kia tin theo giáo gì, bây giờ vừa nghe thấy được cho lương thực, cho tiền đều rất khó không quan tâm.
Như vậy, vấn đề chỉ còn là... Vô Diện Giáo ở đâu? Cần tìm ai nhập giáo?
Vô Diện Giáo từ khi thiết lập đến giờ, đều chỉ phát triển theo con đường truyền miệng, hình thức nhập giáo là một dẫn một. Vô Diện Giáo tông có ba quy định không truyền, một là không quen không truyền, không thành thật không truyền, không lương thiện không truyền.
Tốc độ phát triển của bản thân Giáo phái không chậm nhưng nếu muốn sờ đến nền tảng của bọn họ thì lại không phải là việc dễ dàng.
Ngay cả Viên Lão Tây đang giải thích giáo nghĩa cho tín đồ cũng chưa bao giờ nghĩ rằng Vô Diện Giáo sẽ dùng cách thức này để tiến vào tầm mắt của công chúng.
Hơn nữa, còn là do Thiếu chủ của Ma Vân Vũ gia tuyên truyền cho bách tính toàn thành.
Có thể đoán được, sau tối nay, Vô Diện Giáo sẽ gây nên bạo tạc thế nào. Thần lực mà hắn có thể vận dụng nhờ vào giáo tông này sẽ lớn đến mức nào?
Nếu không phải Viên Lão Tây ông ta còn phải dựa vào thân phận bên ngoài trong Hoa Quả Hội kiếm cơm, thì kiểu gì cũng sẽ trèo lên Vũ gia rồi, bây giờ đứng ra thể nào cũng sẽ được Vũ Tín phong cho chức hộ pháp vinh dự.
Diêm La thần vĩ đại, đây cũng là do ngài an bài sao?
...
Ta an bài cái quỷ gì!
Trong tiểu viện Sài gia, Diêm La thần viễn cổ đang vội đến sắp điên.
Trường Tương Tư trong vỏ cũng suýt không khống chế được.
Vất vả lắm mới nắm chắc tâm lý các phương, chỉ huy Sài A Tứ làm rối thành công, kích phá khốn quẫn phía dưới thiên ý, mắt thấy đã sắp khuyên lui được ba tên Yêu vương, để mình thời gian ngẫm lại đường chạy trốn... Giờ lại đột nhiên phát sinh chuyện này.
Thần Tiêu bí tàng cái gì.
Hùng lão ca, Vũ lão đệ cái gì, còn cửu số Doanh Bất Túc của Nhân tộc nữa, gia đây nghe cũng chưa từng nghe qua.
Cẩu tặc Vũ Tín, ta tất giết ngươi!
Trên thực tế, dưới tình cảnh này, trong đêm binh hoang mã loạn thế này không phải chỉ có mỗi Cổ Thần trong kính nóng ruột.
Mấy Yêu vương đang đứng dưới bầu trời đêm kia cũng không ai có thể lạnh nhạt.
Nhất là Thử Già Lam.
Mẹ nó chứ, thứ vừa vang lên vậy mà là Tri Văn Chuông!
Là chí bảo Hắc Liên Tự vẫn luôn mơ ước, là bảo vật trấn sơn của Cổ Nan Sơn!
Cứ như vậy được mang ra ngoài sao?
Kẻ tới là Bồ Tát La Hán nào, sao có thể không nói võ đức như thế?
Có phải là vì muốn đối phó với Phật gia hắn không?