Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3348 - Chương 3348. Phật Nói (2)

Chương 3348. Phật nói (2)
Chương 3348. Phật nói (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Về lý do tại sao viết tới chương thứ năm mươi tám thay vì chín mươi chín chương toàn bản như các hậu nhân phỏng đoán...

Chính là bởi vì lúc đó ‘Lời nói chưa tận, nhưng pháp đã cùng’, vì vậy ngừng bút, tọa hóa ngay tại chỗ.

Tất cả những điều này đều được gi chép lại trong chính sử đại biểu của Yêu tộc là 《 Thái Cổ Kinh Truyền 》.

Tượng Di cả đời không lập giáo, không dạy dỗ bất kỳ đệ tử nào, thậm chí bên người đến cả một người hầu cũng không có, tọa hóa sau cũng hoàn toàn biến mất, ngay cả viên xá lợi tử cũng không lưu lại.

Chỉ còn lại 《 Phật Nói Năm Mươi Tám Chương 》, được rất nhiều cường giả đến từ các tôn giáo khác coi là một tác phẩm kinh điển có thể được sử dụng để kiểm tra và lấp đầy những khoảng trống trong 《 Thượng Trí Thần Tuệ Căn Quả Tập》và 《 Độ Pháp Chính Điển 》.

Có lẽ vì lý do này mà cho dù là Cổ Nan Sơn và Hắc Liên Tự đều rất hiếm khi đề cập đến điều này.

Ban đầu nó vốn được cất giữ ở Thái Cổ hoàng thành, được cung phụng trong Thiên Yêu các.  

Nhưng trong lịch sử lâu dài, vì nhiều lý do khác nhau mà mười ba chương đã bị thất truyền.

Lần này Thử Già Lam tới thành Ma Vân là vì Hắc Liên Tự đã lấy được một số tin tức về những chương bị thất truyền của 《 Phật Nói Năm Mươi Tám Chương 》. Hắn ta cần tìm ra bảo vật này và mang nó về sơn môn mà mà không gây sự chú ý nào cho Cổ Nan Sơn...

Mặc dù không được nhắc đến nhiều nhưng tầm quan trọng của 《 Phật Nói Năm Mươi Tám Chương 》 là điều hiển nhiên. Ai lấy được thì có quyền lên tiếng và càng đi gần tính chính thống hơn. Ở mức độ cao cả hơn, đây là một chuyến đi để quang dương Phật pháp. Nói xa hơn nữa, nó có thể được sử dụng để hỗ trợ tranh chấp truyền thừa Phật giáo với Cổ Nan Sơn.

Việc Quỷ Tử La Hán bị tiêu diệt ở thành Ma Vân vừa vặn đã tạo ra cho Hắc Liên Tự một lý do để tiến vào.

Mà cái chết của sư đệ, lại càng làm tăng thêm sự tức giận của hắn ta.

Hắn ta hung hãn hoành hành ngang dọc khắp thành Ma Vân, quấy rối long trời lở đất, để tìm yêu, cũng để tìm quyển kinh.

Không ngờ mình chỉ thuận tay báo thù, san bằng một tổ chức nhỏ ngu dốt không hiểu chuyện, mà lại vướng vào một trận phong vân như vậy, lại còn đánh hơi được Thần Tiêu bí tàng!

Hắn ta không thể không cân nhắc, sự xuất hiện của Tri Văn Chuông có phải chỉ đơn thuần nhằm vào Thần Tiêu bí tàng hay không? Hay là cũng giống như mình, đột nhiên phát hiện ra vấn đề này trong quá trình tìm kiếm 《 Phật Nói Năm Mươi Tám Chương 》?  

Rốt cuộc, việc xuất hiện ở thành Ma Vân trong khoảng thời gian này là quá nhạy cảm.

Đặc biệt là khi hắn ta cảm nhận xung quanh, thấy Thái Bình quỷ sai vẫn vô cùng tự tin, khuyển yêu cầm kiếm rỉ vẫn ung dung, Lộc Thất Lang phong vũ bất động, trên mặt Xà Cô Dư không có biểu cảm gì... Dường như toàn bộ đều không phải ngoài ý muốn. Thật giống như tất cả đều biết Thần Tiêu bí tàng, tất cả đều đã chuẩn bị cho điều này!

Hắn ta vốn đã muốn rút lui, muốn chậm rãi hành động, nhưng bây giờ lại không thể di động bước chân. 

Hắn ta tuyệt đối sẽ không buông tay《 Phật Nói Năm Mươi Tám Chương 》.

Ai mà không động tâm trước bí truyền của Thần Tiêu đại tổ Vũ Trinh cơ chứ?  

Thậm chí... lúc này còn có Tri Văn Chuông treo lơ lửng trên bầu trời đêm! 

Hắn ta muốn tất cả.

Mặc dù biết đằng sau sự cám dỗ này là mối nguy hiểm như mạch nước ngầm cuộn trào trong biển cát.

Bóng người vốn đã bay cao, để không gây sự chú ý, không bị cường giả của Cổ Nan Sơn phát hiện, lại từ từ rơi xuống lần nữa.

Hắc Liên Tế Pháp Đàn lặng lẽ xoay chuyển, Thử Già Lam điên cuồng liên lạc với các cường giả trong bổn giáo, nhưng thần sắc trên mặt vẫn bình tĩnh.

Hắn ta dùng ánh mắt lạnh lẽo đối diện với tên Thái Bình quỷ sai mập mạp kia, lộ ra vẻ tức giận vừa phải: “Được rồi, nếu như ngươi đã không muốn ta đi thì Phật gia liền không đi. Xem xem ngươi muốn thế nào!”

Trư Đại Lực hừ mạnh một tiếng: “Quỷ sai thái gia gia ở chỗ này, ngươi muốn thế nào?”

Trong lúc mắng mỏ còn không quên thăng cấp bối phận cho mình.  

Nhưng dù tranh chấp nhau trên miệng lưỡi, không ai chịu nhường ai. Nhưng hành động thì cũng chỉ là ngươi trợn trắng mắt nhìn ta, ta trợn trắng mắt nhìn ngươi, không ai động đậy chút nào.

Thử Già Lam căn bản không muốn đánh nhau, kiêng kỵ Thái Bình đạo chỉ là nguyên nhân thứ yếu, mấu chốt căn bản là hắn ta không thể rời mắt khỏi bảo bối Thần Tiêu bí tàng được. 

Trư Đại Lực là bởi vì... tổ chức cao tầng vẫn chưa đến, một mình gã quả thực đánh không thắng được.

Vậy thì vội làm cái gì? 

Trước tiên cứ chửi mắng một trận trước đã.

Nghe thấy tiếng tạp âm như chó sủa bên tai, nhưng ngọc diện của Lục Thất Lang lại dửng dưng.

Gió chiều thổi tung góc áo, bản thân gã mang theo sự tiêu sái như một quý công tử. 

Lúc này, gã vô cùng biết ơn sự kiên trì của mình, thậm chí còn biết ơn Xà Cô Dư đã tẩu thoát đến đây. Và Vũ Tín, cái tên đã nói ẩu nói tả với Lộc Thất Lang gã, sao mà lại đáng yêu đến thế! 

Mang lễ vật tới tận cửa, chửi hai ba câu thì đã làm sao? 

Mặc dù tư thế của gã không hề thay đổi, tay cầm kiếm vẫn vững vàng, nhưng trong lòng gã đã dậy lên một trận cuồng triều. 

Trên người Vũ Tín đúng là có một bí mật lớn.

Linh giác của bản thân gã quả thực đã hiển ứng. 

Và thứ sắp được mở ra ngay trước mắt gã, chính là Thần Tiêu bí tàng của nhất đại truyền kỳ Vũ Trinh!

Lúc này, khí cơ của gã vẫn còn quấn lấy Xà Cô Dư, nhưng tâm trí và ánh mắt của gã lại rơi vào trên bầu trời đêm kia.

Vũ Tín, Hùng lão ca… Kình Diện Yêu Hùng Tam Tư?

Tri Văn Chuông… người tới là ai? Nếu là vị Bồ Tát nào đó, Chu Huyền sẽ không ngồi nhìn, Vũ gia cũng không phải là không có núi dựa. Vị ở Tử Vu Khâu Lăng kia cũng cách không còn xa.

Hết chương 3348.
Bình Luận (0)
Comment