Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3371 - Chương 3371. Như Mộng Huyễn Bọt Nước

Chương 3371. Như mộng huyễn bọt nước
Chương 3371. Như mộng huyễn bọt nước

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Thử Già Lam không dám nháy mắt, mà dùng Phật quang tẩy qua mắt, diệt hết bụi bặm cùng tạp chất mới nhìn lại lần nữa...

Vẫn là ngọc diện tóc đen, tư thái phong lưu.

Phía sau là lá vàng vỡ vụn, ở nơi xa hơn là bóng cây lắc lư.

Mọi thứ giống như chưa từng phát sinh cũng chẳng có gì thay đổi.

Thử Già Lam đột nhiên nhớ tới một đoạn kinh văn mà phương trượng đã từng nói qua, có một câu thế này, lưu chuyển trong tim —— "Hết thảy mọi thứ có pháp, như mộng huyễn bọt nước."

"Sao ngươi lại nhìn ta như vậy?" Lộc Thất Lang bỗng nhiên quay đầu hỏi.

Sinh mệnh bừng bừng, khí tức ngưng thực, không giống như giả cũng không phải là bọt nước.

"Ha ha, trong phiến rừng kia có gì đó kỳ lạ." Thử Già Lam vô thức nắm chặt một cái Hàng Ma Xử nhỏ, đó vốn là mặt dây chuyền hắn ta đeo trên cổ.

Hắn ta nhẹ nhàng xoay chuyển Hàng Ma Xử giữa ngón cái cùng ngón trỏ, dùng mấy động tác nhỏ liên tiếp để che giấu chấn động trong nội tâm: "Không biết là cái gì, chỉ mới chớp mắt liền lướt qua."

"Thật sao." Lộc Thất Lang quay đầu lại, trong thanh âm chứa cảm xúc rất nhạt: "Linh giác của ta nói cho ta biết, nơi này rất kỳ quái, rất nhiều thứ hiểm ác, không nên nhìn thì đừng nhìn lung tung."

Hắn ta quả thực cũng chỉ nhìn con đường phía trước, chỉ có mỗi chính Thử Già Lam là hết nhìn đông tới nhìn tây.

"Vậy à... Cảm tạ đã nhắc nhở." Thử Già Lam cố gắng giữ vững bình tĩnh cho mình.

Nếu độc hành vào núi sâu mà gặp ác thú, càng khiếp đảm, càng dễ trở thành đồ ăn. Người từ bé đã sinh sống một mình trong núi nhiều năm như hắn ta hiểu rất rõ đạo lý này.

Hai vị Yêu vương đều tiếp tục đi về phía trước, đều không biểu hiển ra quá nhiều khác thường.

Sự hiếu kỳ với người đồng hành, trách nhiệm về nhiệm vụ, khi đứng trước sự an nguy của bản thân đều không đáng để nhắc tới. Còn sống mới có được vô số khả năng.

Bí tàng do truyền kỳ của Vũ tộc lưu lại, đã trải qua mấy vạn năm mới truyền đến bây giờ, dưới tình huống bình thường, cũng không phải là thứ những Yêu vương như bọn họ có tư cách đụng vào. Tạm không biết nguyên nhân gì khiến cho bọn họ tập hợp tại đây, cũng vừa lúc phù hợp yêu cầu, nhưng đi đôi với kỳ ngộ chính là nguy hiểm không thể đo lường!

Hơn nữa, vùng đất Thần Tiêu đã phủ bụi nhiều năm như vậy ròi, dù lúc trước không có gì hiểm ác thì ai biết trong thời gian dài dằng dặc đã qua kia, có phát sinh chuyện quái quỷ gì hay không?

Không có nguy hiểm thì tốt nhưng nếu có thì tuyệt đối không thể dễ dàng ứng phó.

Lộc Thất Lang bình tĩnh, bước chân chưa từng nao núng nửa phần, nhưng viên ngọc màu xanh trong lòng bàn tay kia đã phủ kín vết rạn, chỉ cần hơi buông lỏng là sẽ bể nát hoàn toàn.

...

"Ngươi thấy Hùng Tam Tư thế nào?"

Trên một con đường nhỏ phủ đầy bóng cây, cũng có một âm thanh đang hỏi.

Thanh âm này đến từ Thái Bình quỷ sai thần bí khó lường. Giờ phút này, nét mặt của hắn ta rất lạnh lùng, đương nhiên cũng đều bị khăn che mặt ẩn giấu đi hết nên Xà Cô Dư không thể nhìn thấy... Xà Cô Dư đang duy trì khoảng cách tương đối cũng sẽ không đi nhìn.

Thậm chí Xà Cô Dư còn không nói lời nào, chỉ bình tĩnh bước về phía trước, nhẹ nhàng lướt trong bóng tối.

Bên trong vùng đất Thần Tiêu này, nàng ta còn chưa thể hoàn toàn bước vào bóng tối.

Trư Đại Lực tự phụ có thủ đoạn của Thái Bình Đạo Chủ hộ thân nên không hề để tâm đến những đối thủ cạnh tranh này, chỉ hơi kiêng kỵ Hùng Tam Tư thần thần bí bí kia. Bởi vì Đạo Chủ đã cố ý nhấn mạnh bảo hắn giữ khoảng cách với Lộc Thất Lang, Hùng Tam Tư.

Nhưng Xà Cô Dư không chịu lên tiếng, hắn ta cũng chỉ đành phải im lặng.

Đi thêm một lúc, Trư Đại Lực lại khô khốc hỏi: "Ngươi có lý tưởng gì sao?"

Xà Cô Dư là nữ yêu xinh đẹp nhất mà đời này hắn ta đã gặp, hoặc cũng có thể nói là một trong những nữ yêu xinh đẹp nhất. Theo hắn thấy, về dung nhan, nàng ta hoàn toàn không thua kém Chu Lan Nhược.

Cũng không phải hắn ta vừa thấy nữ yêu xinh đẹp liền không bước nổi mà cả hai cùng đồng hành trên con đường này, tính ra cũng có chút ít duyên phận.

Tựa như đại đa số nam yêu nhìn thấy gương mặt này của Xà Cô Dư, đều sẽ cảm thấy... Một nữ yêu xinh đẹp đáng thương như vậy, sở dĩ diệt cả nhà, ắt hẳn cũng có ẩn tình có thể thông cảm được?

Hắn ta tự nhận là kẻ hiệp nghĩa, ít nhiều gì cũng có lý niệm muốn trừ bạo giúp kẻ yếu, rút đao tự vấn thiện ác tình đời.

Xà Cô Dư vẫn không nói lời nào.

"Chúng ta đồng hành một đường, cùng đối mặt với nguy hiểm, với kỳ ngộ. Vậy nên giúp đỡ lẫn nhau vẫn tốt hơn là đề phòng lẫn nhau... Tùy tiện nói chuyện phiếm vài câu cũng tốt."

Trư Đại Lực nghiêm túc nhớ lại phương thức nói chuyện phiếm của những thực khách đến quán rượu kia, nhìn ra đống lá vàng ở phía xa, ngữ khí thâm trầm hỏi: "Ngươi thích thơ của ai?"

"Manh hơn ta." Xà Cô Dư nói.

Trư Đại Lực sửng sốt một chút: "Hả?"

"Trả lời vấn đề đầu tiên của ngươi." Xà Cô Dư lạnh nhạt nói tiếp.

Dù cho không thích giao lưu thế nào thì nàng ta cũng phải thừa nhận Trư Đại Lực nói đúng, giúp đỡ cho nhau vẫn luôn tốt hơn là đề phòng lẫn nhau... Tuy rằng việc đề phòng là không thể tránh được.

Nếu như trong lúc đồng hành nhất định phải trò chuyện, trán gẫu gì đó, thì thay vì nói về lý tưởng trên giấy, chẳng bằng tâm sự chiến lực. Trong thế giới yêu ăn yêu này, có mấy yêu quái có thể nghiêm túc trò chuyện lý tưởng đây? Trên thế đạo tàn khốc này, có bao nhiêu kẻ ngây thơ mới đi nói về thề thơ tình?

Lúc này Trư Đại Lực mới kịp phản ứng, Xà Cô Dư nói rất đúng, Hùng Tam Tư mạnh hơn nàng ta.

Thái Bình quỷ sai hắn ta chỉ nhẹ giọng cười cười: "Sinh tử thắng bại có khi chỉ ở trong một cái chớp mắt, còn chưa giao thủ sao ngươi có thể phán đoán người nào mạnh hơn người nào?"

Với hắn ta mà nói, ai mạnh hơn cũng đều không quan trọng, bởi vì bên trong vùng đất Thần Tiêu này, ai cũng mạnh hơn hắn ta nhưng ai cũng không thể mạnh hơn Đạo Chủ.

"Ta đã từng thấy hắn ra tay." Xà Cô Dư nói khẽ: "Tại Muộn Đầu Câu."

Hết chương 3371.
Bình Luận (0)
Comment