Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Muộn Đầu Câu không phải là một cái tên vang dội gì.
Cái tên này cũng đã sớm không thể truy xét khởi nguồn nhưng lại là vùng đất thí luyện của thiên tài Yêu tộc, là nơi nhiều thiên kiêu lựa chọn để đại chiến, cũng vì vậy cái tên Muộn Đầu Câu này cũng rất nổi danh. Trư Đại Lực ở tửu quán cũng thường nghe khách uống rượu nói về nó, thậm chí hắn ta còn hùa theo mấy câu.
Vậy nên hắn ta chỉ kinh ngạc hỏi: "Hùng Tam Tư giết Phong Tiết ở Muộn Đầu Câu? Trong trận chiến thành danh, giúp hắn ta tấn vị thứ tám trên Thiên Bảng tân vương, ngươi cũng có mặt ở đó?"
"Đó là chuyện của ba năm trước..." Xà Cô Dư không muốn nói nhiều, chỉ tóm tắt: "Toàn bộ hành trình ta đều quan sát, cho dù là Hùng Tam Tư của lúc đó thì ta cũng không có nắm chắc khi đấu đầu."
Trư Đại Lực phỏng đoán, lần ở Muộn Đầu Câu đó, có thể là gia chủ Xà gia mang Xà Cô Dư cùng đi.
"Ta có một vấn đề, không biết có nên hỏi hay không..."
"Vậy thì đừng nên hỏi." Thanh âm của Xà Cô Dư trở nên rất lạnh, chặt đứt giao lưu.
"... Úc."
Khương Vọng đang ở thế giới trong kính, lúc này cũng không biết, mặc dù từ mới bắt đầu hắn đã chặt đứt với Vô Diện Giáo nhưng vẫn bị bắt được tug tích, hiện giờ thành Ma Vân đang giăng sẵn lưới, chờ đợi vị Vô Diện Thần là hắn trở về... Hắn cũng không thể nào phán đoán được chuyện này, lực lượng của Thiên yêu không phải là thứ hắn có đủ khả năng để dự phán.
Giờ phút này, hắn ngồi một mình trong kính, nhìn kỹ mỗi một chi tiết nhỏ trong vùng đất Thần Tiêu.
Vùng đất Thần Tiêu tự có thần dị, sức mạnh của Hồng Trang Kính căn bản không thể nào thoát khỏi con đường phủ bóng cây, tiến vào rừng rậm. Vậy nên, ở đa số thời điểm, hắn cũng chỉ có thể ký thác thần ấn, mượn dùng ánh mắt của Trư Đại Lực.
Trong số những Yêu tộc tham dự cạnh tranh, kẻ hắn kiêng kỵ nhất là Lộc Thất Lang cùng Hùng Tam Tư.
Kẻ trước có Linh giác đáng sợ, dễ dàng phát hiện sự tồn tại của hắn, dẫn bạo cục diện quần công. Kẻ sau thì có chuẩn bị nhiều nhất, lâu nhất ở vùng đất Thần Tiêu, tuy rằng ngay từ đầu đã bị Tri Văn Chuông hiển chiếu, nhìn như đứng ở ngoài sáng nhưng thực ra lại chưa để lộ căn cơ gì. Hắn cảm thấy kẻ này sâu không lường được. Thân đang ở trong vòng vây của chúng địch, nhất là không thể mở ra trận chiến khi chưa chuẩn bị cho nên càng là thần bí, càng phải giữ khoảng cách.
Xà Cô Dư tiến lên vô thanh vô tức, Trư Đại Lực thì nhanh chân giẫm lên cành khô lá héo, thái độ có mấy phần trương dương.
Cô cô cô, cô cô cô.
Ở thời khắc nào đó, chợt có thanh âm kỳ lạ vang lên.
Thanh âm này tựa hồ đồng thời truyền đến từ bốn phương tám hướng, căn bản không cách nào bắt giữ được phương vị.
Nó giống như thanh âm của bong bóng trong dòng suối nhưng lại bén nhọn hơn vài phần.
Giống như một con quái điểu nào đó kêu to thế nhưng lại không có khí tức sinh linh gì.
"Ngươi có nghe được thanh âm gì không?" Trư Đại Lực cầm song trực đao trong tay, cảnh giác nhìn xung quanh. Nhưng lại không nhận được tiếng đáp lại...
"Xà cô nương?"
Hắn sợ hãi quay đầu, liền nhìn thấy thân thể Xà Cô Dư hoàn toàn lui ra khỏi bóng tối, đã cứng đờ nơi đó, không nhúc nhích. Khí tức nàng ta đã không còn, hai mắt cũng không có thần thái, không thấy bất kỳ dấu hiệu sinh mệnh lực nào tồn tại!
Chẳng lẽ chết rồi?
Đây chính là cường giả cấp độ Thiên Bảng tân vương, sao có thể vô thanh vô tức chết đi?
"Xà cô nương?"
Trư Đại Lực duy trì cảnh giác cao nhất, vận kình tại thân, đảo ngược chuôi đao, thăm dò vùng đất phía trước ——
Hình như có một sợi gió nhẹ thổi qua, quấn bên trong cơ thể đang mặc y phục đen của Xà Cô Dư, cuốn cả thân hình của nàng ta, hóa thành bột phấn màu xám trắng, tung bay theo gió.
Một màn này quá kinh dị.
Có một loại sợ hãi to lớn dâng lên trong lòng.
"Đạo Chủ?" Trư Đại Lực thầm kinh hô.
Thái Bình Thần Phong Ấn lập tức truyền đến đáp lại: "Thả lỏng."
Trư Đại Lực trực tiếp buông bỏ quyền chưởng khống thân thể, trên chiếc khăn che mặt màu đen, hai con mắt hắn ta như biển êm đột nhiên nổi lên sóng lớn, Phong Ấn màu trắng dâng trào mà lên.
Hai tay cầm đao chỉ nhẹ nhàng vặn một cái, tư thế chiến đấu của toàn bộ thân thể đã hoàn toàn khác biệt.
Giờ phút này, Thái Bình Đạo Chủ mượn Thái Bình Thần Phong Ấn giáng lâm!
Cùng lúc đó, đống bột phấn màu trắng kia xẹt qua thành một vòng trên không, mơ hồ tạo thành bóng dáng của một nam yêu, từ bóng dáng kia, có một bộ xương khô xách đao, mang thuẫn xông ra chém tới.
Sức mạnh ở cấp độ này?
Thái Bình Đạo Chủ đang khống chế Trư Đại Lực cảm thấy kinh ngạc, hắn không kinh ngạc vì sự mạnh mẽ của một đao này, mà kinh ngạc vì sự yếu đuối của nó. Lực lượng này và khí tức nguy hiểm mà dị tượng kinh khủng kia mang đến không hề tương xứng, cũng tuyệt đối không phải là lực lượng có thể mang đi Xà Cô Dư.
Keng!
Trong lúc đang suy nghĩ, động tác cũng không hề dừng lại.
Nói là điện quang hỏa thạch thì quá chậm, mà là trong thời gian ý niệm lóe lên đó, hai bên đã va chạm, một thanh trực đao đã xuyên phá tấm thuẫn kia, đánh nát thân thể khô lâu. Đao kình như vòi rồng gào thét, xoắn thân thể khô lâu kia thành mảnh vụn.
Bên trong làn sương mờ màu xám trắng này, thân thể to béo chỉ triệt thoái về phía sau một bước liền dừng, thân hình từ cực động chuyển sang bên trong, chỉ chớp mắt đã như một pho tượng đứng yên.
Mà khô lâu bị xoắn thành những mảnh xương vụn kia như cát thô, lẳng lặng bay xuống ở khu vực cách thân thể hắn ta một đao, rì rào rung động.
Sự chưởng khống lực lượng tuyệt diệu đến bực này khiến Trư Đại Lực đã buông bỏ quyền khống chế cơ thể say mê không thôi.
Mỗi lần Đạo Chủ dùng một phần ngàn tỉ phân niệm phụ thân, đều là thời khắc hắn ta nhận được thu hoạch phong phú nhất. Mỗi một trận Đạo Chủ giáng lâm chiến đấu, đều đủ để hắn ta phải suy nghĩ đi suy nghĩ lại nhiều lần. Mỗi một chi tiết trong chiến đấu đều để hắn ta thu hoạch được rất nhiều.
Nói tiến triển cực nhanh có lẽ là hơi quá... Nhưng nói mỗi một trận chiến như một bậc thang thì cũng không hề sai.