Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sau khi đổi mấy cách gọi liên tục, hắn vô thức gọi một tiếng “Thượng Tôn”, thoạt tiên là sững sờ, sau đó không nhịn được mà bật cười.
Đúng là vận mệnh diệu kỳ, nhân duyên khéo sắp đặt, lại càng thêm phần thấm thía.
Giờ phút này, cách hắn gọi tồn tại không biết tên trong Hồng Trang Kính lại giống hệt với cái cách mà Sài A Tứ gọi hắn?
Thiên ý vô hình, chúng sinh muôn vàn.
Hắn là Cổ Thần trong kính, thần bí khó lường, vĩ đại thâm thúy. Hắn cũng là Sài A Tứ, ngây thơ vô tri, giãy dụa cầu sinh.
Thế cuộc thiên địa, thời gian tung hoành, người đánh cờ cũng là con cờ!
Cho dù nói thế nào, Hồng Trang Kính nuốt chửng Thận Long đã giúp hắn thêm một lần nữa. Bí ẩn trong đó, chờ khi tu vi đầy đủ, hắn sẽ tự tìm ra.
Khương Vọng dứt khoát thu kính, không quan tâm tới tồn tại sâu trong sương mù khiến hắn lo được lo mất nữa, dồn sự chú ý trở về bên ngoài kính, tới Vùng đất Thần Tiêu.
Tương lai không thể đoán trước, chỉ có thể tu dưỡng bản thân, lẳng lặng chờ đợi.
Nhưng ngay khi Khương Vọng từ bỏ tìm kiếm thì thấp thoáng trong làn sương chợt vang lên một tiếng ưm.
Như hải đường tỉnh giấc xuân, lại như người trong mộng chẳng hay.
Khương Vọng ổn định ngũ phủ, nắm chắc thần thông, nghiêm túc đối mặt.
Là một người nghiên cứu âm thanh có thâm niên, đương nhiên hắn nghe được âm thanh này có cùng nguồn gốc với giọng nữ nghe được tại Thần Hồn Kiếp trong kính.
Chỉ là trong Phi Tuyết Kiếp, âm thanh này lạnh lùng vô cảm. Trong Phúc Hải Kiếp, nhắc đến Phúc Hải, âm thanh này lại tràn ngập oán hận. Trong Vấn Tâm Kiếp thì lại mang theo cảm xúc đau thương... Hôm nay, tuy chỉ có một tiếng ưm không có ý nghĩa, nhưng lại chân thực như vậy, sống động như vậy.
Như một tồn tại nào đó ngủ say đã lâu, giờ tỉnh lại.
Bây giờ nghĩ lại. Phi Tuyết, Phúc Hải, Vấn Tâm, biến hóa trong ba kiếp này, trong lúc hắn độ kiếp trưởng thành trong kính, làm sao không phải bản thân Hồng Trang Kính cũng đang hấp thu chất dinh dưỡng?
Giống như hắn ở trong Hồng Trang Kính điều khiển Sài A Tứ. Phải chăng sâu trong Hồng Trang Kính cũng ẩn giấu một tồn tại nào đó đang ngủ say?
Mục đích của hắn là thoát khỏi Yêu giới, là về nhà. Nếu chủ nhân của Hồng Trang Kính thật sự vẫn còn sống, thì mục đích của nàng là gì?
Sâu trong sương trắng không phát ra âm thanh nào nữa.
Nhưng từ nơi sâu thẳm, Khương Vọng chợt có một cảm giác, tựa như hắn hiểu được ẩn ý trong tiếng ưm khe khẽ đó...
Vẫn muốn.
Vẫn muốn “ăn rồng”.
Như thể nàng nên được hiểu một cách tự nhiên trời sinh như thế, tâm tư ẩn giấu trong mỗi câu nói, mỗi động tác đều phải được phân tích đọc hiểu hết lần này đến lần khác.
Cái vị liên quan mật thiết với Hồng Trang Kính này tất nhiên là một tồn tại cực kỳ tôn quỷ. Cho dù một tiếng ngâm khẽ cũng có cảm giác đương nhiên như trời sinh ra là thế. Có lẽ cả đời đều được hầu hạ, một ánh mắt, một nét mặt là tự có người hiểu được ý muốn của nàng. Thế giới này xoay quanh nàng.
Ngay cả Võ An Hầu Đại Tề cũng không thể không tự hiểu những lời nàng không chịu nói.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đi đâu kiếm về một con rồng cho nàng?
Trong Vùng đất Thần Tiêu xuất hiện một con rồng vốn đã là chuyện ngoài sức tưởng tượng. Sau khi quan sát Yêu giới, Khương Hầu gia cho ra một nhận định, Yêu tộc hận Long tộc còn hơn cả Nhân tộc!
Trong ba quan bảy chức chín sai Thái Bình Đạo, hắn thuận miệng nói Long Sai một tiếng, Trư Đại Lực lập tức sinh ra kháng cự với Thái Bình Đạo, suýt nữa muốn rời khỏi tổ chức. Cho đến khi hắn giải thích chức Long Sai là chuyên bắt giết Long tộc, Trư Đại Lực mới vui mừng ra mặt.
Sự thù hận của Yêu tộc đối với Long tộc có thể thấy rõ mồn một.
Phàm là có một vị Long tộc dám xuất hiện ở Yêu giới đều sẽ bị xé nát không còn một mảnh vảy, cũng không biết con Thận Long này đã gặp phải chuyện gì.
Có lẽ... Sâm Hải Lão Long dưới Ngọc Hành Tinh Lâu sẽ có tác dụng?
Không ổn, đó là Quan Diễn tiền bối để lại cho mình dùng.
Nếu muốn hoàn toàn làm rõ bí ẩn của Hồng Trang Kính, có lẽ chỉ có thể chờ sau này tu hành có thành tựu, đi ra biển một chuyến...
“Đều nói Vùng đất Thần Tiêu có rất nhiều bí ẩn, vô cùng hung hiểm, ai nấy đều như lâm phải đại địch. Ta thấy cũng chỉ có vậy mà thôi, đi rất nhẹ nhàng!” Trên con đường nhỏ trong rừng, Viên Mộng Cực nghênh ngang đắc ý.
“Cũng không mở to mắt ra mà xem là ai đang đi trên con đường này! Kỳ tài vốn có trời phù hộ, ngài phúc duyên thâm hậu, Vùng đất Thần Tiêu cũng sẽ không làm khó ngài!” Miệng Sài A Tứ mượt như bôi dầu, khen từ sợi tóc cho đến tận lòng bàn chân.
So với sự quỷ quyệt thần dị trên con đường của Trư Đại Lực và Xà Cô Dư, con đường của hai người bọn họ quả thực gió êm biển lặng... Nếu không tính con Thận Long kia.
Thậm chí bóng cây dập dờn còn điểm thêm mấy phần đẹp đẽ tĩnh lặng.
Viên Mộng Cực có thủ đoạn bảo vệ Viên Tiên Đình để lại, Sài A Tứ có Cổ Thần vĩ đại chắn tai ương. Trên một ý nghĩa nào đó, đúng là bọn họ có được phúc duyên thâm hậu.
Ít nhất thì trong lúc các đội ngũ khác đang liều mạng giãy dụa thì hai cái tên yếu nhất này còn có thể chuyện trò vui vẻ, thưởng thức cảnh đẹp.
Khương Vọng ngồi một mình tại thế giới trong kính, so sánh hai con đường Thần Tiêu, lại có cảm nhận khác biệt.
Rõ ràng Hồng Trang Kính được cất giấu trên người Thái Bình quỷ sai Trư Đại Lực.
Nhưng Thận Long mà Sài A Tứ, Viên Mộng Cực gặp phải lại chui vào Hồng Trang Kính.
Lúc đó, Khương Vọng mới giật mình hiểu ra...
Sáu con đường rừng trong Vùng đất Thần Tiêu vốn là một con đường. Sáu nhóm, mười hai yêu vốn là đi cùng nhau... Tuy nhiên bọn họ không nhìn thấy nhau, những chuyện trải qua cũng khác nhau.