Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sau đó nó nhúc nhích.
Mang theo cuồng phong nổi lên, thân quẫy mạnh như dòng lũ... Khương Vọng như thấy được một ngọn núi nguy nga đồ sộ từ phía đối diện ập tới.
Con Thận Long này... thông qua liên hệ Thần Ấn, tìm được nơi mà chân thân của hắn đang ẩn náu, đánh vào thế giới trong kính.
Sức mạnh linh thức mà hắn vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, trước dòng lũ mênh mông này, trở nên yếu đối như sợi tơ, không sao địch nổi!
Nguy cơ hủy diệt cảm nhận được vào khoảnh khắc đó đã khiến hắn thấy được bóng tối vô tận hiển hiện ngay trước mắt.
Hắn nắm chặt Trường Tương Tư, không nhìn thấy hy vọng chém ra tia sáng trong bóng đêm.
Nhưng một khắc sau...
Thận Long gào lên một tiếng, lướt qua bên cạnh hắn, xông thẳng vào làn sương trắng xóa.
Cuồn cuộn! Không ngớt!
Khương Vọng ngạc nhiên nhìn cảnh tượng xảy ra trước mắt.
Hoàn toàn không thấy được chuyện gì xảy ra sâu trong sương trắng, chỉ nghe từng tiếng gào thét thê thảm của Thận Long.
Nào còn nửa điểm khinh miệt Thần Lâm, nào còn vẻ uy phong khi tùy ý giết chết thiên kiêu?
Trước nay hắn vẫn biết sự thần bí của Hồng Trang Kính, tuy được hưởng lợi rất nhiều, nhưng mỗi một lần lịch kiếp đều là một lần thập tử nhất sinh. Đến khi trở thành Thần Lâm cảnh như hiện tại, hắn đã không dám tùy tiện đi thử nghiệm kiếp trong kính nữa... Không vì cái gì khác, trước kia hắn không có gì cả, chỉ có cái mạng để liều, biết rõ thập tử nhất sinh cũng chỉ có thể tìm kiếm cơ hội trong Hồng Trang Kính. Bây giờ, hắn đã dựa vào sự cố gắng của bản thân, vạch ra một con đường cho tương lai, có thể từng bước tiến lên, đại đạo thẳng tiến.
Có kế hoạch đàng hoàng, không cần phải cầu mong chiến thắng trong gang tấc nữa.
Từ khi có được Hồng Trang Kính đến nay cũng đã vài năm, món bảo bối này đã cùng hắn trải qua bao phen sinh tử. Nhưng cho tới bây giờ, hắn cũng không dám nói mình thực sự hiểu rõ Hồng Trang Kính.
Rốt cuộc vật này có lai lịch ra sao, đã từng mạnh thế nào, Hải Tông Minh không rõ, Võ An Hầu Đại Tề hắn đây cũng không biết.
Không có nhiều manh mối, tất cả đều nằm trong mấy lần lịch kiếp.
Có lẽ chủ nhân cũ của Hồng Trang Kính là một cô gái, cô gái này có một kẻ thủ tên là “Phúc Hải”.
Sau đó hắn cố ý tìm đọc rất nhiều tin tức hải quái, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không tìm ra “Phúc Hải” là ai.
Thật ra nếu không phải do hành trình Yêu giới đột ngột này, hắn không thể không ẩn thân trong kính thì với địa vị và tu vi đang không ngừng nâng cao, hắn đã không cần đến Hồng Trang Kính như trước nữa.
Hắn nhất định phải cẩn thận đối mặt với sự nguy hiểm của Hồng Trang Kính.
Chỉ là khi nghe thấy tiếng gào thét của Thận Long trong sương mù dày đặc, hắn chợt nhớ ra, Quan Diễn tiền bối và Sâm Hải Lão Long tranh đoạt ngọc hành khi đó, Hồng Trang Kính cũng có biểu hiện đặc biệt.
Lần đó Sâm Hải Lão Long vốn đã xâm nhập vào thân hắn, liên hệ với mệnh hồn của hắn, huyết dịch cùng chảy, máu thịt một thể, sinh tử nối liền, khiến Quan Diễn tiền bối ném chuột sợ vỡ bình... Sâm Hải Lão Long lấy được Ngọc Hành, nhờ vào chiêu này mà toàn thân rút lui. Lần đó Hồng Trang Kính đột nhiên nhảy ra, khiến Sâm Hải Lão Long đứng hình, cho Quan Diễn tiền bối cơ hội cướp về.
Lại thêm lần này đột nhiên kéo Thận Long vào sương mù dày đặc, phải chăng có thể nói Hồng Trang Kính có tác dụng công kích rất mạnh đối với Long tộc? Phải chăng hắn có thể từ phương hướng ngự long chi khí mà đoán ra được sức mạnh của Hồng Trang Kính?
Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc hẳn Sâm Hải Lão Long phải biết gì đó về Hồng Trang Kính. Nhưng lời mà Lão Long này nói, mười câu thì có mười câu không thể tin được. Chỉ riêng việc hắn không biết Hồng Trang Kính đã đủ để Lão Long làm ầm ĩ lên rồi. Tùy tiện hỏi thì tám chín phần là sẽ rơi vào bẫy.
Khương Vọng tin tưởng sự giảo hoạt của Lão Long, cũng tự hiểu kinh nghiệm của mình nông cạn.
Trước khi triệt để hàng phục Lão Long, Khương Vọng tuyệt đối sẽ không biểu hiện ra mình không biết rõ về Hồng Trang Kính trước mặt ông ta, tuyệt đối không hỏi bất cứ vấn đề gì liên quan tới Hồng Trang Kính.
Cứ như vậy, bản thân Hồng Trang Kính sẽ trở thành một tồn tại không thể không kiêng dè đối với Lão Long.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, làm sao Khương Vọng lại không kiêng kỵ Hồng Trang Kính?
Không biết chính là nỗi sợ lớn nhất.
Hắn biết Hồng Trang Kính lớn mạnh và đặc biệt, nhưng lại không biết cụ thể nó có chỗ nào phi phàm. Không lường được, chính là một mối nguy.
Sự cường đại của Thận Long, ít nhất ở cấp bậc linh thức, tuyệt đối là tiếp cận Chân Thần. Nhưng nó cứ bị kéo vào trong sương trắng một cách tùy tiện như vậy, ngay cả một chút sức phản kháng cũng không có.
Rốt cuộc trong sương mù có cái gì?
Khương Vọng nhìn thanh kiếm trong tay, lại nhìn chằm chằm vào nơi sâu thẳm trong sương trắng, chỉ thấy sương trắng cuồn cuộn dần lắng lại, tiếng rên rỉ thê thảm của Thận Long nhạt dần... Cuối cùng im bặt.
Thận Long cứ vậy biến mất.
Như một hòn đá rơi xuống mặt hồ, chỉ có một chút gợn sóng khi chạm nước, sau khi gợn sóng lan ra thì không còn lại chút gì.
Nhưng Thận Long tuyệt đối không phải một hòn đá bình thường, sâu trong Hồng Trang Kính... là mặt hồ kinh khủng tới cỡ nào?
Hôm nay nuốt chửng Thận Long, Thận Long không có sức kháng cự. Ngày mai nếu muốn nuốt chửng Khương Vọng hắn, hắn có thể tự bảo vệ bản thân sao?
Khương Vọng đứng lặng một lúc, trong sương mù vẫn không xảy ra biến hóa nào khác.
Hắn suy nghĩ, dè dặt nói: “Vãn bối quấy rầy đã lâu, hưởng lợi rất nhiều, muốn bày tỏ lòng biết ơn đối với tiền bối, không biết có cơ hội này hay không?”
“Tiền bối?”
“... Cô nương?”
Cho dù hắn gọi thế nào thì màn sương trắng vẫn không hề có phản ứng.
Dùng hết tất cả mọi biện pháp có thể nghĩ tới, nhưng bất cứ sức mạnh nào cũng không thể nhìn vào sâu trong sương trắng. Đạo nguyên rơi vào sương mù vẫn không nhận được một chút phản hồi nào, hệt như lúc trước.
Nếu dư uy của Thận Long còn chưa tiêu tan thì Khương Vọng còn tưởng cảnh tượng vừa rồi chỉ là một cơn ảo mộng.
“Chào ngài, có ở đó không?”
“Vẫn ớ đó chứ, tiền bối?”
“Ăn no chưa, vị đại nhân này?”
“Thượng Tôn?”