Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nhưng vào lúc này, Dương Dũ đại sư - yêu từ sau khi ra khỏi rừng chưa nói một lời, đột nhiên tiến lên một bước, miệng niệm pháp: “Thử Già Lam, ngươi vốn có thiên tư tốt, nhưng lại lầm tưởng sai lầm vào Phật giáo sai lầm, và làm những điều sai trái. Đường tắt đã xa, vực thẳm lại ở ngay trước mặt... Ta hy vọng ngươi sẽ tìm được đường trở về!”
Giọng nói của y không lớn, nhưng nghe vào trong tai, lại vang lên như tiếng chuông lớn, và càng ngày càng âm vang hơn.
Sơn đạo quanh co này, ngọn núi sâu thẳm không thể nhìn thấy toàn cảnh, và thậm chí cả khu rừng rậm rạp, ngay lập tức tràn ngập Phật quang màu kim sắc.
Phạn xướng cổ xưa, vang vọng trong thời quang.
So với thân hình vạm vỡ của Thử Già Lam, Dương Dũ pháp sư này trông thật gầy gò yếu ớt. Nhưng vừa tiến lên một bước, đã bước vào trong Phật quang hắc sắc, ấn ra một chưởng, đã bao phủ cả thiên linh!
Trong số những yêu tham gia vào Vùng đất Thần Tiêu, có rất nhiều hạt giống Thiên Yêu, cũng có rất nhiều Yêu tộc tuấn tài.
Thế mà vị pháp vương Dương Dũ nhìn trông hiền lành và tốt bụng nhất, lại là yêu ra tay đầu tiên, vừa ra tay đã muốn đuổi Thử Già Lam ra khỏi cuộc tranh đua.
Tiếng chuông trên đỉnh Cổ Nan Sơn vang lên, vài lần đã đánh thức yêu đang chìm trong giấc mộng!
Thanh văn gợn sóng mấy lần trong không khí, lan ra mọi hướng, không phải không có ý định dò xét những yêu quái khác ở trong đó.
Cong!
Tiếng thứ nhất vang lên, là viết ‘lạc đường’.
Chính là Tâm Đầu Chuông.
Cong!
Tiếng thứ hai vang lên, là viết ‘tri văn’.
Chính là Thiên Ngoại Chuông.
Chiếc Tri Văn Chuông treo cao bên ngoài Thần Tiêu bí tàng, treo cao trên bầu trời thành Ma Vân, lại một lần nữa được đánh thức, lực lượng cách không phủ xuống, trợ giúp Dương Dũ càn quét đối thủ!
...
Bóng tối phía trên bầu trời thành Ma Vân, cuộn lên như một vùng biển giận dữ.
Kỷ Tinh Không gầm lên: “Lão lừa hói kia! Ta nói tại sao ngươi lại sống chết không nỡ mang theo Tri Văn Chuông, hóa ra là muốn gian lận ở bên ngoài! Môn phong của Cổ Nan Sơn lúc nào cũng thế, đúng là không biết xấu hổ!”
Bóng tối vô tận nhanh chóng hội tụ vào Thiền Pháp Duyên đang bay lơ lửng, bên trong ẩn chứa những sinh vật sống, cố gắng xé rách bóng tối đi ra.
Hổ Thái Tuế, Lộc Tây Minh, Chu Ý, đều bình tĩnh rời đi để nhường chỗ cho hai đại Bồ Tát chiến đấu, chỉ sợ là bọn họ chém giết không đủ tận hứng.
Thiền Pháp Duyên chỉ cười nói: “Phật nói, duyên tới như vậy! Kỷ Tinh Không, ngươi vẫn nên nhận mệnh đi!”
Lật bàn tay giơ Tri Văn Chuông lên, âm thanh vang vọng suốt đêm dài.
Mà toàn thân Kỳ Tinh Không phát ra hoa quang rực rỡ, Phật khu giống như kim dương trên bầu trời, chiếu sáng đêm tối này thành ban ngày.
Phật nhìn một bát nước, tám vạn bốn ngàn trùng.
[Ác trùng quan] do Kỷ Tinh Không tu luyện đã đạt đến trạng thái cao nhất là ‘một làn trọc khí ba vạn trùng’, đồng thời có thể đạt được ngũ trùng ác giới là không trung trùng, thủy trung trùng, tâm trung trùng, hư không trùng, dạ trung trùng.
Đó là một thủ đoạn vô cùng cường đại. Nếu như không thực sự tức giận, ông ta sẽ không dùng đến loại sát chiêu như vậy.
Nhưng sự cường đại của Ác Trùng Quan nằm ở chỗ vi quan, nằm ở chỗ không thể phát hiện ra.
Một khi Tri Văn Chuông vang lên, làm gì có cái gì mà không biết?
Dưới sự chiếu sáng của Phật quang, hắc ám do Kỷ Tinh Không tập hợp lại gần như bị nén lại thành một bức màn. Những bong bóng cứ phồng lên liên tục trong màn đêm đó, rồi lại bị đè xuống liên tục hết lần này đến lần khác. Ba vạn trùng xuất hiện ngay lập tức, nhưng lại không một con côn trùng nào có thể xuất thế.
Mọi côn trùng cực nhỏ ,đều được chiếu sáng đến mức rõ ràng!
Với nụ cười rạng rỡ như vậy, một bên trấn áp Kỷ Tinh Không, một bên lại truyền tải lực lượng đến Vùng đất Thần Tiêu, mang đến cho Dương Dũ một chỗ dựa rộng lớn như biển cả.
...
...
Bên trong Vùng đất Thần Tiêu.
Mây lượn bao quanh thần sơn, con đường bao quanh bảo tuyền.
Trong khi Dương Dũ đang trải qua khảo nghiệm bên trong Vùng đất Thần Tiêu, vẫn liên tục câu thông với Tri Văn Chuông.
Khuyển Hi Hoa sở dĩ bị thương như vậy không phải là vì y không thể chiếu cố hắn ta, mà là y căn bản không để ý chiếu cố hắn ta.
Thời điểm y chọn vượt ra khỏi dự liệu của tất cả mọi yêu, ai sẽ bắt đầu tranh đoạt ở thời điểm chẳng đoạt được gì này? Trên bàn đánh cuộc, ai mà không phải cân nhắc sẽ được và mất gì, rồi mới quyết định đặt bao nhiêu vốn ban đầu?
Tuy rằng không thể nói là đánh cho Thử Già Lam vừa mới ra khỏi rừng sâu trở tay không kịp, nhưng nước đi đầu tiên đã được xác định.
Hơn nữa, Thử Già Lam và Lộc Thất Lang một đường minh tranh ám đấu xông tới đây, tiêu hao tuyệt đối sẽ không thiếu. Mà lại y chỉ cần quản bản thân và Tri Văn Chuông, trạng thái của y chắc chắn không chỉ tốt hơn một chút thôi đâu.
Chính là dũng tướng truy đuổi giặc cùng đường.
Lúc này, Tâm Đầu Chuông và Thiên Ngoại Chuông đồng thời vang lên.
Thanh âm lạc lối làm nhiễu loạn đạo tâm, thanh âm tri văn khuất phục nghĩa dũng.
Chủ yếu tấn công Thử Già Lam, nhưng cũng ảnh hưởng đến những yêu quái khác.
Trong mỹ mâu của Chu Lan Nhược có một tia sáng lóe lên, bàn tay ngọc khẽ cử động, chỉ gẩy dây đàn một cái...
Tranh!
Cờ tung lên trên chiến trường, thiết mã kim qua.
Tiếng đàn sắc bén trực tiếp cắt ngang tiếng chuông đang đến gần!
Từ đầu đến cuối Chu Tranh đứng ở sau lưng Chu Lan Nhược không hề động đậy, lông tóc không tổn hao một chút nào.
Lộc Thất Lang chỉ chuyển bước chân một cái, tế kiếm bên hông đã ra khỏi vỏ... Keng!
Mặc dù gã không nghiên cứu sâu về thanh văn chi đạo như Chu Lan Nhược, và âm thanh kiếm minh cũng không cường đại bằng cầm âm của Chu Lan Nhược, nhưng tự nhiên tuân theo một loại linh cảm bẩm sinh, giống như một đầu bếp làm thịt một con bò, tiếng kiếm đã giải tiếng chuông.