Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lúc này, Xà Cô Dư cầm ngược song đao, xích văn thậm chí còn chạm hẳn đến cằm. Khí tức của nàng ta đã hoàn toàn biến mất, hình dáng của nàng ta vẫn tồn tại trong tầm nhìn của quan giả, nhưng khí tức đã không còn tồn tại trong nhận thức của những yêu quái khác. Cũng nhanh chóng thoát khỏi thế giới âm thanh! Cả Tâm Đầu Chuông và Thiên Ngoại Chuông đều không thể tìm thấy nàng ta.
Ngoại trừ Thử Già Lam, các Yêu Vương ở đây đều dùng thủ đoạn của chính mình, đối phó với phạm vi công kích mang tính thăm dò kia, cũng không có gì khó khăn cả.
Chỉ có Hùng Tam Tư chỉ là hừ một tiếng, không nhúc nhích... Cuối cùng chịu đựng!
Người thoải mái nhất đương nhiên là Viên Mộng Cực.
Trước khi Tâm Đầu Chuông và Thiên Ngoại Chuông vang lên.
Cái tên này còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, thì một đạo kim quang tráo đã bảo hộ bên ngoài cơ thể hắn ta, ngăn cách tất cả mọi loại uy hiếp. Hắn ta nhìn xung quang một cái, nhất thời mặt mày trở nên hớn hở.
Dương Dũ một tiếng phạn xướng, hai tiếng chuông vang, nhìn thấy đủ loại thủ đoạn.
Nhưng người bận rộn nhất tại hiện trường, vẫn là Khương Vọng, người đang trốn trong thế giới trong gương kia.
Hắn không chỉ phải bảo vệ Thái Bình quỷ sai Trư Đại Lực, mà còn phải bảo vệ Tật Phong Sát Kiếm Sài A Tứ, lại còn phải chú ý ẩn núp, không để cho các Yêu Vương có mặt tại hiện trường cảm nhận thấy hắn, lại còn phải chú ý tới thủ đoạn được dùng, khong thể dùng cùng một loại phương pháp bảo hộ cả Trư Đại Lực và Sài A Tứ... đúng là cả ngày bôn ba, không có một giây phút rảnh rỗi.
Lại nói lúc ấy, Sài A Tứ gặp yêu nào cũng cười ba phần, nỗ lực tạo dựng mối quan hệ hữu nghị nhiều bên, chuẩn bị cho sự hợp tác đôi bên cùng có lợi và chung sống hòa bình tại Vùng đất Thần Tiêu. Khi nhìn thoáng qua, lại tình cờ thấy Dương Dũ tiến lên một bước, miệng niệm Phật âm.
Trong lòng gã mắng to nương nhà ngươi, âm thầm kêu khổ!
Ngay khi gã chuẩn bị tiến về phía Viên Mộng Cực, mặt dày đi cọ tấm kim quang hộ thể, thì một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai: “Chớ sợ.”
Thượng tôn đã xuất hiện!
Một tia lực lượng thần bí, phát tán ra từ Xích Tâm Thần Ấn. Gã cảm thấy trong hai tai mình dường như có một vực thẳm, một nhà tù, những pháp âm xa lạ kia, rơi thẳng vào đó, hoàn toàn không thể lọt vào trong nhĩ thức của gã.
Bản tâm chỉ cảm thấy ổn định, và cảm giác bất hủ.
Thiên Ngoại Chuông rơi vào nhĩ trung ngục, còn Tâm Đầu Chuông thì không thể lay động được Xích Tâm Ấn.
Gã đột nhiên đứng yên, nhìn xung quanh với ánh mắt kiêu ngạo.
Chư vị thiên kiêu bất quá cũng chỉ thế mà thôi, nhưng ai có thể sánh kịp lão Sài ta, vân đạm phong khinh?
Hừm... Cái tên Thái Bình quỷ sai bỏ đi kia, ngược lại biểu hiện cũng không tệ.
Bản thân hoàn toàn không hiểu được vài đao chém xuyên không khí kia, nhưng nó lại chống cự được với phạn thanh và tiếng chuông ngân. Nếu có cơ hội thì tiếp xúc thử với Thái Bình Đạo, nói không chừng có thể sử dụng nó cho mục đích riêng của mình.
Phương pháp Thiên Ngoại Chuông và Tâm Đầu Chuông cùng nhau rung vang của Dương Dũ, mượn sức mạnh của Tri Văn Chuông, đến cả những hạt giống Thiên Yêu bị liên lụy tới, cũng phải nghiêm túc đối phó với nó.
Thử Già Lam đứng mũi chịu sào, ngã thẳng xuống đất tại chỗ!
Thính giác của hắn ta đã bị phá hủy, Phật giác của hắn ta đã bị đánh nát.
Ngay khi bước ra khỏi rừng sâu, hắn ta đã bước thẳng vào trong vực thẳm.
Nhưng Hắc Liên Tự là như thế nào?
Đó là bông hoa nở rộ trong tuyệt cảnh!
Đó là đóa Phật liên sinh ra trong ngũ trọc thất uế khi thiên đạo không thịnh, mạt pháp giáng lâm.
Trong cực ác, sinh ra lòng từ bi.
Trong thời kỳ hủy diệt, dựng dục bồ đề tâm.
Hắn ta sải bước đi về phía trước, đối mặt trực tiếp với Dương Dũ. Khuôn mặt hung dữ đó được bao phủ bởi ánh sáng từ bi.
Phật quang màu đen là tĩnh mịch, mang lại sự bình yên, tốt lành và tĩnh lặng.
Bàn tay to lớn của hắn ta giơ lên, trong nháy mắt cực tĩnh mà cũng cực động, mười ngón tay qua lại, tựa như đang dệt một chiếc áo cà sa... Dùng ngoại công thiện tín bình thường này, nhanh chóng kết thành phản liên hoa ấn.
Trong miệng cũng vang lên tiếng phạn xướng: “Tự ngã vô vọng niệm kết bồ đề, tha tâm bất chứng khai liên hoa!”
Đây là bài kinh Phật do Yêu Sư Như Lai để lại, một kinh điển được lưu truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác ở Hắc Liên Tự.
Một bông hắc liên trong suốt long lanh nở rộ trên đầu Thử Già Lam, hỗ ứng với toàn bộ hắc liên văn trên cái đầu trọc của hắn ta, mỗi một phiến hoa lại đối ứng với một phiến hoa khác.
Hắc liên hoa treo cao trên bầu trời mang lại cảm giác yên bình lớn lao, làm dịu đi sự xao động của tất cả quan sát giả. Những cánh hoa giống như những tác phẩm điêu khắc bằng thủy tinh, đan xen vào nhau, giống như một chiếc bát ngọc đen, chứa đựng mặt trăng—
Ở Vùng đất Thần Tiêu vốn không thấy nhật nguyệt.
Bây giờ lại nhìn thấy.
Phật quang màu đen rủ xuống như thác nước, ngăn gió mưa không thể xâm nhập, bảo vệ những kiền tín giả trên thế gian.
Vào thời khắc này, Thử Già Lam cũng bùng phát toàn lực, để thoát khỏi nguy cơ tịch diệt.
Nhưng một yêu được xếp hạng thiên bảng tân vương đệ ngũ như Dương Dũ, nếu đã ra tay, đã di động Tri Văn Chuông, thì sao có thể để hắn ta trốn thoát dễ dàng như vậy?
Bên trái kết Bảo Bình Ấn, bên phải kết Sư Tử Ấn.
Với đôi mắt và gương mặt thiện lành, hé miệng nói: “Cong!”
Như là một đứa trẻ nghịch ngợm, hồn nhiên ngây thơ, muốn giả vờ làm tiếng chuông vang.
Mối liên hệ trong sự mờ mịt, đã bị hiểu rõ.
Phật giác và Phật niệm của y đã kết thành hư ảnh của Tri Văn Chuông, giáng xuống Vùng đất Thần Tiêu, che phủ bầu trời trên thần sơn... Chỉ ấn xuống một cái, hắc liên hoa trong suốt long lanh kia đã bị nghiền nát!
Từng đóa hoa sen gãy giống như phi ngọc, rải rác đầy đất không thể nhìn thấy.
Thử Già Lam phun ra máu tươi liên tục, ngửa đầu ngã xuống đất.
Mà Dương Dũ cảm nhận lực lượng của Tri Văn Chuông, càng cầu nhiều hơn.