Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đối với Chu Ý mà nói, nhân quả chỉ là con đường để giáng lâm lực lượng, thao túng thi thể không đầu của Chu Tranh, dùng ngàn vạn tơ nhện xen lẫn phong tỏa mới là lực lượng chân chính của bà ta.
Nhưng giờ phút này, tầm quan trọng của nhân quả bị phóng đại, nhân quả đã điên đảo.
Chu Ý từ "Đến" biến thành "Đi", chân thân còn ở thành Ma Vân nhưng chân thọ đã bị câu đến đây...
Giết thọ thân này như giết Chu Ý!
Cái đầu hư ảo của Chu Ý tạm thay cho đầu của Chu Tranh. Lực lượng của bà ta còn để lại Yêu giới, không thể mang đến toàn bộ nhưng chân thọ của bà ta lại bị khóa trong cỗ thân thể bị bà ta thao túng này.
Đây là "Nhân" để bà ta xuất thủ, bà ta muốn ăn "Quả" đã bị bắt nhốt kia.
Thần thông kinh khủng bẩm sinh Lan Nhân Nhứ Quả của Chu Lan Nhược cũng chỉ có thể bị Hành Niệm thiền sư tùy ý động, tùy hứng bện.
Mà bàn tay kim quang to lớn kia đã nắm Tri Văn Chuông thành một cái chuông nhỏ mờ ảo, nhanh chóng đẩy ra những sợi kim tuyết đang dây dưa giữa những ngón tay, trở tay thành đấm, nện xuống đầu Chu Ý!
Bên trong quyền có tiếng chuông vang, đó là sự kêu gọi của Cổ Nan Sơn đối với Tri Văn Chuông nhưng đều bị áp chế giữa tâm quyền.
Quyền này rơi xuống.
Trong nháy mắt oanh phá không gian đã bị ngưng kết, đánh nát phong tỏa đạo tắc của Chu Ý.
Vô số sợi tơ nhện phía sau bị dệt thành kim tuyến cà sa.
Quyền Lạc Thần Sơn, cà sa phục ma!
Nhưng Chu Ý đã lựa chọn xuống cờ tại Thần Tiêu Cục, đã lựa chọn để Chu Lan Nhược vào cuộc, muốn có thu hoạch... Sao có thể không có chút chuẩn bị nào?
Dù thời cơ chưa chín muồi, cái mà bà ta muốn không thể thành nhưng thủ đoạn mà bà ta chuẩn bị thì vẫn còn.
Bố cục của Hành Niệm thiền sư bắt đầu từ việc "Phật Thuyết Ngũ Thập Bát Chương" mất trộm ở Thiên Yêu Các, 500 năm trước đã bố trí một quân cờ làm thế cục quả thực là nằm ngoài dự đoán của bà ta, mấy vị Thiên yêu trong thành Ma Vân kia cũng hoàn toàn không ngờ đến. Hành Niệm thiền sư có để đảo Quả thành Nhân, thay lồng đổi chim, chộp chân thọ của bà ta tới càng là thần thông khó lường.
Nhưng nếu nói vì vậy mà Chu Ý không có sức phản kháng vậy cũng quá coi thường Thiên yêu!
Vào thời khắc này, kẻ dùng dây đàn giết Chu Tranh, Chu Lan Nhược dung nhan tuyệt mỹ, từ sau khi Chu Ý hoàn thành việc thao túng thi thể Chu Tranh, lên tiếng tại vùng đất Thần Tiêu, vẫn luôn đánh đàn.
Đánh chính là một khúc "Cao Sơn Lưu Thủy".
Dùng sức mạnh của nàng ta, cho lão tổ Chu Ý mượn dùng Nhân Quả.
Mà giờ khắc này, mười ngón tay đột nhiên nhấn một cái, tiếng đàn liền ngưng, máu nhuộm Thất Huyền!
Tuyệt mỹ như nàng ta, dùng một loại tư thái hốt hoảng nhưng kiên quyết, dừng dây cầm sắp vang, cũng cầm Thất Huyền Cầm đập mạnh vào hòn đá màu xanh bên cạnh dòng suối.
Dây đàn ma sát vào tảng đá, phát ra những tiếng vang chói tai.
Rất nặng, rất bi thương, rất đau!
Thất Huyền đứt đoạn, thân đàn cũng vỡ, từ vết nứt trên thân đàn, có thể nhìn thấy những đường vân gỗ đan xen lẫn nhau như lưu luyến không rời.
Đàn này quả thực là tuyệt phẩm trong huyền cầm.
Tiếc thay lại bị vỡ nát!
Nhưng nhìn dung nhan kiên định, dáng vẻ mỹ nữ kiên quyết quăng cầm kia, nào có chút ý tứ luyến tiếc?
Thế gian không tri âm, ném vỡ huyền cầm.
Dùng âm thanh buồn bã này, thức tỉnh Tri Văn!
Hư ảnh Tri Văn Chuông đang bị quấn tại trong quyền tâm kia hình như vang lên một tiếng, thế nhưng vẫn bị áp chế.
Tri Văn Chuông vốn là chí bảo của Tu Di Sơn, mặc dù đã được cung phụng ngàn năm ở Cổ Nan Sơn nhưng đối với chuông này, tăng lữ Tu Di Sơn đã quá quen thuộc, quá nhiều pháp môn ứng đối.
Nắm đấm kim quang to lớn kia không hề bị tiếng chuông làm gián đoạn chút nào.
Thế xuống bàng bạc như núi.
Răng rắc!
Đầu lâu hư ảo của Chu Ý hình như quả thực đã bị đè xuống một tấc.
Thi thể không đầu của Chu Tranh đã hiện ra những vết rạn đầy máu.
Nhưng ngay tại một tấc này, liền dừng lại.
Bên dưới nắm đấm kim quang, phía trên búi tóc của Chu Ý, im lặng sinh ra một cái bong bóng mỏng manh. Bên trong bong bóng có một phần năm nước, yên ả ở đó.
Nắm đấm đè ép nó, ép xuống, nhưng làm thế nào cũng không thể đánh tan.
Ẩn giấu dưới tiếng chuông là tiếng nước ục ục vang lên.
Suối vang lên thanh âm!
Dù cho Chu Lan Nhược có ẩn giấu tu vi, có thiên phú trác tuyệt đến cỡ nào cũng chỉ có tu vi Yêu vương, không thể nào tham dự vào loại tranh đấu ở tầng thứ này.
Nhưng Bất Lão Tuyền có thể!
Như Hành Niệm thiền sư lấy hài cốt của Phi Quang bảo thuyền bố cục, dựa thế mà thành. Bố cục của Chu Ý cũng có mượn lực, thứ bà ta mượn chính là Bất Lão Tuyền đã im lặng.
Bất Lão Tuyền đã mất đi linh tính tự có một loại lực lượng thần suy, từ sinh chi cực thành tử chí tử chi cực.
Bên trong toàn bộ Thần Tiêu Cục, trong sáu đội ngũ cạnh tranh, mười hai yêu quái trẻ tuổi, Chu Lan Nhược là kẻ tìm được Bất Lão Tuyền trước nhất, cũng là kẻ tới đây đầu tiên.
Vậy nên nàng ta đã sớm hoàn thành xong bố trí tương quan.
Giờ phút này chẳng qua là sớm vận dụng phục thủ...
Cái gọi là quăng nát huyền cầm, dùng âm thanh buồn bã này kêu gọi tri văn.
Nhưng thứ gọi không phải là Tri Văn Chuông mà là tri văn của Bất Lão Tuyền!
Trong dòng thời gian, có một âm thanh mục nát như đang than thở.
"Bất Lão Tuyền cũng đã chết, thế gian ai đang nói trường sinh?"
"Tuổi bối ngươi sinh ra đã mấy tuổi."
"Thọ lại có bao nhiêu?"
"Vui vẻ bao nhiêu?"
"Khổ... Khụ khụ khụ! Khổ dã!"
Thanh âm này cũng không tồn tại ở hiện tại mà là trong một đoạn ngắn lịch sử nào đó, dường như là tiếng thở dài của người chứng kiến nào đó lúc Bất Lão Tuyền suy kiệt.
Sau âm thanh buồn bã khi quăng nát huyền cầm.
Tiếng thở dài của lịch sử, cảm thán cho người đến sau nghe.
Bất Lão Tuyền không chút gợn sóng kia, có một tầng gợn sóng sinh ra.
Từ điểm trung tâm của gợn sóng dày đặc này, tản ra vô tận lực lượng thần suy.
"Đại sư nhìn xem!" Chu Ý ngước mắt nói: "Mệnh do trời định, cần gì cưỡng cầu?"