Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Viên Tiên Đình trừng mắt: "Quan hệ cái lông gì với ngươi?"
Hắn ta dứt khoát lật luôn cả bàn cờ, đứng bật dậy: "Lỗ tai không nhàn rỗi miệng cũng không nhàn rỗi, suốt ngày chỉ toàn nghe ngươi nói nhảm! Không rảnh đánh cờ với ngươi nữa!"
Trên bàn cờ, quân trắng quân đen đan xen, có mấy viên cờ rơi xuống mặt đất, phát ra những tiếng vang thanh thúy.
Cũng không đợi Lục Nhĩ Thiên yêu ở đối diện nói gì, giày chiến của hắn ta đã nhấc lên, người cũng biến mất không thấy đâu.
Lục Nhĩ Thiên yêu có khuôn mặt thon gầy cũng không tức giận, chỉ yên lặng nhặt lấy bàn cờ, ngón tay vẽ trên không trung, tự có quân cờ bay lên.
Hắn ta không vội không chậm, đặt từng viên từng viên cờ trên Vấn Đạo Phong không một bóng người này.
Cuối cùng vừa lúc tạo thành một thế cờ tàn, giống y hệt thế cờ vừa rồi hắn ta đã đánh với Viên Tiên Đình, không hề sai lệch một quân nào.
Sau đó, hắn ta nhặt một quân cờ trắng, miệng lẩm bẩm: "Tiếp theo đây ngươi ở chỗ này."
Thanh âm rất bình tĩnh, cũng vô cùng chắc chắn, giống như không phải là phán đoán mà đang trình bày sự thật.
Cờ đen rơi xuống.
Lại tự nhặt lên một quân cờ trắng.
Sau đó lại nhặt một quân cờ đen, tiếp tục nói: "Tiếp theo đây ngươi ở chỗ này."
Lại nhặt lên một quân cờ trắng.
Cứ mấy lượt như thế, cờ trắng đã thong dong đồ long.
Oanh!
Bỗng nhiên có một tiếng vang lớn xuất hiện.
Giống như có một viên thiên thạch vũ trụ va chạm ở nơi đây, khiến cả tòa Vấn Đạo Phong lay động kịch liệt.
"Phiền chết gia gia ngươi!" Tiếng chửi của Viên Tiên Đình như lôi đình cuồn cuộn mà xa.
Lục Nhĩ Thiên yêu đang ở cạnh bàn cờ, lúc này mới để cờ xuống, mỉm cười.
...
Lại nói, ở trong vùng đất Thần Tiêu.
Tâm tình của Khương Vọng đang ở thế giới trong kính lên xuống chập trùng.
Lúc thì vui vẻ thì Hành Niệm thiền sư đã mở được đường về nhà, lúc lại vì liên tiếp có thủ đoạn của Thiên yêu xuất hiện mà lo lắng.
Mãi đến khi Hành Niệm thiền sư bị một kích của Viên Tiên Đình đưa lên đò ngang thì hắn mới không nhịn được mà quát to một tiéng: "Tốt!"
Lập tức phát hiện không đúng.
"Ai, , chờ một chút! Hành Niệm sư bá! Ta còn chưa lên thuyền đâu!"
Hắn quả quyết thu trường kiếm lại, muốn nhảy ra khỏi Hồng Trang Kính, theo sư bá trở về.
Yêu giới hẹn gặp lại!
Thiên ý khốn khiếp hẹn gặp lại!
Trư Đại Lực, hẹn gặp lại!
Sài A Tứ, hẹn gặp lại!
Đều có duyên phận đều có đường, đường, về sau giang hồ gặp lại!
Nhưng bên này thân thể vừa mới đứng lên, bên kia, trong thiên hà đã đột nhiên nổi sóng lớn!
Hắn không dám tin nhìn mọi thứ bên ngoài, vô lực rơi xuống.
...
Thời khắc này, Hành Niệm thiền sư đã tính toán tường tận mọi ứng đối của chư phương thế lực, mượn một kích của Viên Tiên Đình, đạp lên đò ngang Tri Văn, vượt qua thiên hà, đang muốn trở về bờ bên kia của nhân thế.
Lạch trời cách thế, chở theo nước của Bất Lão Tuyền. Nước của Bất Lão Tuyền chở đò ngang Tri Văn, đò Tri Văn, chở người tha hương.
Người này đã tha hương năm trăm năm.
Thuyền này mấy vạn năm chưa được vang vọng nơi cố thổ.
Suối này đã thất lạc mấy đại thời đại!
Nước này, thuyền này, người này, như tên tự nhiên quay về tâm.
Đợi sau khi huyễn ảnh của Viên Tiên Đình tán đi, Hành Niệm thiền sư đang ở trên đò ngang đột nhiên "phốc" một tiếng, phun ra một ngụm máu vàng.
Lời tuy nói nhẹ nhàng là vậy nhưng người nào có thể dễ dàng như thế, có thể để Viên Tiên Đình lấy chiến kích "tiễn một đoạn đường"?
Một ngụm máu này phun ra vốn không có việc gì.
Nhưng ở bên trong ngụm máu vàng kim kia, Hành Niệm thiền sư chợt thấy được mấy sợi hắc tuyến.
Mấy sợi hắc tuyến này lúc bị ông nhìn thấy thì đã nhảy ra khỏi máu vàng, quấn lên mệnh luân của ông!
Nhân quả giảo sát, dòng sông vận mệnh lăn lộn.
Thiên hà do nước Bất Lão Tuyền hóa thành, trong nháy mắt nhấc lên sóng lớn!
Hành Niệm thiền sư là người thế nào chứ? Khi nhìn thấy mấy sợi hắc tuyến kia ông cũng đã hiểu rõ ràng mọi thứ.
Ván bài được kỹ lưỡng bố trí này, Chân yêu Khuyển Ứng Dương của Chiếu Vân Phong kia, kỳ thực không hề bị ông cảm hóa.
Một Chân yêu quy y ngã phật rất dễ bị phát hiện trong cục, không đủ bí ẩn.
Là ông đã dẫn dắt phật duyên, dưới tình huống bản thân Khuyển Ứng Dương cũng không rõ ràng, hoàn thành việc dẫn đạo, để ông ta đưa một chương của "Phật Thuyết 58 Chương" lên người Chu Tranh.
Những chuẩn bị như thế này ông đã làm rất nhiều. Nhưng cuối cùng, có thể thành công lẫn vào vùng đất Thần Tiêu cũng chỉ có mấy cuốn.
Phía sau Khuyển Ứng Dương là sự ủng hộ của Lộc Tây Minh, những cử chỉ ở thành Ma Vân lần này chỉ là vì muốn tra rõ hư thực của Thiên Tức Hoang Nguyên.
Đương nhiên, huyết duệ Khuyển Hi Tái chết là thật, Khuyển Ứng Dương vì cái chết của Khuyển Hi Tái mà sinh ra phẫn nộ cũng là thật, việc này ước chừng là màn hạ cờ không dấu vết của Lộc Tây Minh... Nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc Hành Niệm thiền sư cũng mượn dùng quân cờ này.
Thiên thời địa lợi nhân hoà đều có đủ, người càng có thể nhìn thấy tương lại, lại càng không thích hạ cờ quá lớn. Thuận nước đẩy thuyền, thuận tay làm cục, tốt nhất là gợn sóng đều ở nơi khác, thế cục đều nằm trong tay mình.
Ông thấy được Chu Tranh, đương nhiên cũng thấy cái đuôi cáo này, thế là cũng biết được, phía sau đuôi cáo là Hổ Thái Tuế hạ cờ.
Nhưng thứ ông không nhìn thấy chính là, phía sau đuôi cáo kia, còn có một tồn tại —— Là Thiên yêu Mi Tri Bàn đã chế tạo nên Thiên Bảng tuyệt thế.
Cũng giống như việc ông mượn Lộc Tây Minh hạ cờ, hoàn thành nước cờ của mình. Mi Tri Bản cũng mượn cờ của Hổ Thái Tuế, hạ nước cờ của mình!
Thi thể Chu Tranh không thể hủy.
Hoặc là nói, chí ít không thể bị Hành Niệm ông hủy đi.
Bởi vì trên thân Chu Tranh đã sớm bị gieo Bì Thi Trùng!
Đôi mắt kép có thể nắm giữ mọi động thái kia chính là yêu chinh của hắn ta. Cũng chính là yêu chinh trời sinh của hắn ta được giấu trong mấy con trùng này.
Lúc còn sống, Bì Thi Trùng sẽ không gây ra ảnh hưởng gì với túc chủ.
Sau khi chết thì nó mới bị phát động, trở thành tồn tại không cần nhân quả!
Người hủy thi chắc chắn sẽ bị thi trùng phụ thể!