Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Ta... Ngài ấy..."
Đường đường là Diễn Đạo Chân Quân, năm đó cũng là tồn tại đã từng luận đạo với Hoàng Duy Chân, vậy mà chỉ có thể thống khổ nhắm mắt lại, môi không ngừng mấp máy nhưng lại chẳng thể nói được một câu hoàn chỉnh.
Ông đương nhiên biết những điều Tần Trường Sinh vừa nói!
Ông đương nhiên biết sẽ không có ai ủng hộ ông mở cửa.
Vì sao ông lại thấp giọng gầm thét, bởi vì ông biết ông không có cách nào liều lĩnh.
Thế nhưng ông thật sự muốn đi cứu người.
Người đã giấu thân ở Yêu tộc năm trăm năm, đã lập lời thề nhất định sẽ mang Tri Văn Chuông về cho sơn môn, kết thúc bi kịch trăm đời kia, biết ở hiện thế có người đang đợi ông sao?
Biết có người vẫn luôn tin tưởng ông, rất nhiều người vẫn luôn tin tưởng ông sao?
"Nếu như ngươi thật sự muốn đi cứu viện, con đường bên kia vẫn luôn thông suốt." Thanh âm của Tần Trường Sinh vô cùng tàn khốc.
Vạn Yêu Chi Môn sẽ không vì điều này mà mở ra.
Nhưng giữa Văn Minh Bồn Địa cùng lãnh địa Yêu tộc lại không có Vạn Yêu Môn —— lúc trước, Hành Niệm thiền sư cũng đã đi theo con đường này đến lãnh địa Yêu tộc.
Nhưng là Minh Chỉ thiền sư đã không còn, Hành Niệm thiền sư cũng sắp không còn.
Ông đi thì có ích lợi gì đâu?
Chiếu Ngộ buông lỏng quả đấm vẫn luôn nắm chặt, nhìn bên kia một chút, thất hồn lạc phách đi xuống tế đàn.
"Ngươi không ngại thì suy nghĩ thêm xem."
Thanh âm lạnh lùng của Tần Trường Sinh từ sau lưng truyền đến: "Hành Niệm thiền sư muốn ngươi đi trợ giúp ông ấy sao? Ông ấy nguyện ý để Vạn Yêu Chi Môn vì ông ấy mà gánh chịu nguy hiểm bị thất thủ sao? Với năng lực tính toán của ông ấy, từ đầu đến cuối, có từng chuyển lời cho các ngươi chưa?"
Chiếu Ngộ không nói gì, tiếp tục đi ra ngoài.
Chẳng biết tại sao, chỗ đoạn lông mày bị đứt kia lại chảy ra máu. Ông duỗi tay lau đi, khiến lòng bàn tay đỏ rực.
Quả thật thân thể Diễn Đạo một khi bị thương sẽ khó lành lại.
Nhưng đứt lông mày không tính là tổn thương gì, tiện tay có thể khỏi.
Nhưng ông lại không làm gì cả.
...
Trên Vấn Đạo Phong cao chín vạn trượng, cao đến mức thế gian nhìn không thấy.
Mi Tri Bản cao gầy ngồi một mình trước bàn cờ.
Đá trắng, đá đen được mài thành quân cờ, được đựng trong hai cái bát đồng.
Hai cái bát đồng này hiển nhiên đã bị biến thành bình chứa cờ.
Một con cờ rơi vào, tiếng bát vang xa.
Tiếng như một viên đá vang vọng trong sơn cốc, tự có thiền ý tĩnh diệu.
Đây là bát đồng do Minh Chỉ thiền sư, Đại Bồ Tát của Tu Di Sơn, để lại từ năm trăm năm trước.
Phía trước, bên trái của bát phật có vài cuốn sách được chất ở đây.
Phía trước, bên phải của bát phật cũng có mấy cuốn xếp chồng lên nhau.
Trái năm, phải bốn.
Bản trên cùng bên trái, trên bìa được viết bằng đạo văn ——
"Phật Thuyết Ngũ Thập Bát Chương: Chương 21"!
Bản trên cùng bên phải, bìa được dùng đạo văn viết... "Phật Thuyết Ngũ Thập Bát Chương: Chương 46"!
Năm đó, Phật Thuyết Ngũ Thập Bát Chương trong Thiên Yêu Các bị mất trộm, tổng cộng bị mất 20 chương. Về sau, nội gian bị bắt, kẻ chủ mưu phía sau là Minh Chỉ thiền sư của Tu Di Sơn cũng bị bắt, trực tiếp bị đánh chết.
Kinh thư tìm về được bảy chương, còn mười ba chương từ đó thất truyền.
Những chương này đều bị Hành Niệm thiền sư lợi dụng, tản khắp chân trời.
Bây giờ, ba chương đã được dùng cho Thần Tiêu Cục, Hành Niệm xem đây là lời giải, ý đồ viết tương lai, lại bị hắn ta thiết lập ván cục hạ cờ, cưỡng ép phải bỏ dở.
Mà trong mười chương còn lại, hắn ta đã sớm tính được chỗ của năm chương.
Chờ Hành Niệm vừa hiện thân ở Thần Tiêu Cục, trong khoảnh khắc sinh ra vết tích, năm chương khác cũng chẳng còn chỗ che thân.
Cuối cùng, mười chương kinh thư thất lạc này, chín chương đã bị thu thập về đây, còn một chương thì bị Viên Tiên Đình đánh nát.
Nếu nói Hành Niệm thiền sư còn có cơ hội sống sót, còn có thể xuyên qua thời gian, lấy năng lực của Vị Lai Tinh Tú Kiếp Kinh để làm gì đó thì chín chương kinh thư này chính là thứ duy nhất để trông cậy vào.
Mi Tri Bản cầm lấy một bản kinh thư trong số đó, tùy ý mở ra: "Lúc ngươi đến Bồ Đề, thế vô nghiệp quả, khổ vọng vô tội, phàm tâm tự đắc."
Hắn ta thuật lại những lời hoành nguyện của Hành Niệm thiền sư trước khi chết, ngữ khí ung dung: "Lúc ngươi đến Bồ Đề, thiên ngoại vô tà..."
Xoẹt!
Xoẹt!
Xoẹt!
Chín chương kinh thư bị xé sạch sẽ, triệt để hóa thành những mảnh vụn, không còn một chữ nguyên vẹn.
"Tốt, không còn nữa rồi."
Hắn ta nhẹ nhàng thổi một hơi, những mảnh vụn này càng thêm nát, vỡ bay theo gió, vòng quanh trần thế, rơi xuống.
Ván cờ đánh với Hành Niệm thiền sư, đến tận đây mới tính kết thúc.
Về phần kinh truyện của Phật môn, vạn thế kinh điển gì đó... Có là gì?
"Tổn thương của sư phụ ngươi là do ta tạo thành."
"Cái chết của sư thúc ngươi, là do ta chủ đạo."
"Tính mạng của ngươi, cũng do ta kết thúc."
Hắn ta nói như vậy, đưa tay phất qua bàn cờ một cái, lại bày ra một ván mới, thản nhiên cười nói: "Cờ hay!"
Lúc đang tự hỏi thế cờ kế tiếp, lỗ tai thứ nhất phía bên phải khẽ nhúc nhích, giống như nghe được gì đó.
"Không thấy Tri Văn Chuông đâu?"
Hắn ta cười hắc hắc: "Đâu có liên quan gì đến ta!"
...
Lạch trời vĩnh thế đã bị lấp đầy, khoảng cách của vùng đất Thần Tiêu cùng hiện thế lại lần nữa trở nên xa vời vợi.
"Phật Thuyết Ngũ Thập Bát Chương" hóa thành tro bụi.
Hành Niệm thiền sư thiêu đốt trong Nghiệp Hỏa.
Bì Thi Trùng tán ở nhân quả.
Nước của Bất Lão Tuyền vẫn rơi vào lại bên trong Bất Lão Tuyền, vẫn là một đầm nước đọng, sinh cơ khô kiệt.
Hết thảy đều đã kết thúc, mọi thứ như chưa hề phát sinh qua.
Nhưng là... đò ngang Tri Văn đâu?
Tri Văn Chuông đi nơi nào rồi?
Bên trong thành Ma Vân, sắc mặt Thiền Pháp Duyên xanh xám.
Thiên yêu liên tiếp xuất thủ chặn giết Hành Niệm thiền sư trong thiên hạ, một khắc khi Hành Niệm bỏ mình kia, ông ta đã chuẩn bị xong cho việc đoạt lại Tri Văn Chuông, đoạt lại "Phật Thuyết Ngũ Thập Bát Chương". Nhưng Nghiệp Hỏa vừa cuốn, mọi thứ liền thành không.
Tri Văn Chuông đi đâu rồi?