Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Kỷ Tính Không, ngươi không nghĩ cách tìm hay sao?” Thiền Pháp Duyên cố nén lửa giận hỏi.
“Tìm cái gì?” Trong bóng tối có âm thanh xột xoạt đáp lại.
Trong lòng Thiền Pháp Duyên thầm niệm lấy đại cục làm trọng, nén giận nói: “Đương nhiên là Tri Văn Chuông. Dù sao nó cũng là chí bảo Phật môn ta, là căn cơ Phật môn ta bị thất lạc đấy. Bây giờ mỗi người dựa vào thủ đoạn của mình, đồng sức đồng lòng, chờ tìm về được rồi lại tranh cũng không muộn.”
Kỷ Tính Không cười hì hì đáp: “Tri Văn Chuông đang ở nhà ta.”
Thiền Pháp Duyên dùng định lực to lớn của mình, kiềm chế cánh tay, ngoảnh đầu đi.
Không cách nào nói chuyện!
Nhưng sở dĩ ông ta mời Kỷ Tính Không tìm chung là vì ông ta đã không còn nhiều thời gian.
Hư không bị lấp đầy đó không chỉ là con đường về nhà mà Hành Niệm Thiền Sư đánh ra mà còn là sự “hoàn chỉnh” của thế giới Thần Tiêu này.
Trước khi chết Hành Niệm Thiền Sư đã phát hạ hoành nguyện, muốn “thiên ngoại vô tà”.
Như thế nào là thiên ngoại vô tà?
Với Hành Niệm Thiền Sư, đương nhiên có thể có rất nhiều cách hiểu.
Đối với Vùng đất Thần Tiêu, chính là sẽ không có ngoại lực can thiệp nữa.
Người đã tham gia ván cờ thì di chuyển trên bàn cờ. Ai chưa tham gia thì không thể xen tay vào nữa.
Điều này đương nhiên là được Vùng đất Thần Tiêu công nhận.
Khoảnh khắc Thần Tiêu Bí Địa mở ra, cũng chính là lúc nó nhanh chóng khôi phục, cấp tốc trưởng thành.
Lúc trước, khi đối mặt với áp lực đến từ Hổ Thái Tuế, nó chỉ có thể lựa chọn tự hủy. Về sau, nó đã có thể trốn vào thời không khác, tránh khỏi sự can thiệp trực tiếp của các Thiên Yêu thành Ma Vân.
Tất cả bọn họ ra tay trong Vùng đất Thần Tiêu, đều phải mượn thủ đoạn gián tiếp đã bài bố từ trước chứ không thể hành động trực tiếp.
Từ khi Thần Tiêu Bí Địa mở ra cho tới bây giờ, bao nhiêu lực lượng rơi vào Thần Tiêu Cục, đều đã trở thành tài nguyên của Vùng đất Thần Tiêu, đồng thời cũng cường hóa quy tắc thế giới của nó.
Hiện tại mặc dù ông ta đã liên thủ với mấy vị Thiên Yêu thành Ma Vân, phá vỡ mê cung thời gian, nhưng lại cảm thấy mình cách Vùng đất Thần Tiêu ngày càng xa.
Tri Văn Chuông đã mất, Dương Dũ đã chết, mà lực lượng còn sót lại tại Vùng đất Thần Tiêu của ông ta lại đang nhanh chóng tiêu mòn, cơ hội cuối cùng đang biến mất.
Nếu còn không làm gì đó, ông ta thật sự chỉ có thể chờ tuyên bố bị loại!
Sao có thể để mất trắng như vậy?
Đúng lúc này, Thiền Pháp Duyên tiến lên một bước…
“Grào!”
Dưới chân xuất hiện một con thần long màu vàng, rừng cao râu dài, uốn lượn uyển chuyển, thân hình gần như bao phủ toàn bộ thành Ma Vân.
Tiếng rồng ngâm vang vọng, uốn lượn ngàn vạn dặm. Khắp Thiên Tức Hoang Nguyên, người sống đều nghe được.
Thiên Long Hộ Pháp của Cổ Nan Sơn!
Đây không phải vật sống, nhưng được luyện thành từ Chân Long, khóa long hồn, rèn thần thông, là Phật hầu vô thượng, bảo vệ ngài hành pháp.
Sâm Hải Lão Long luôn lừa Khương Vọng thả lão ra ngoái, nói có quan hệ ở Yêu giới, có mặt mũi, có thể sai bảo, mặt mũi lớn nhất của lão chính là cái này.
Lúc này Đại Bồ Tát Thiền Pháp Duyên Cổ Nan Sơn đứng trên thân Thiên Long, quan sát mê lữ thời không vô tận, chắp tay hành lễ, hào quang quấn thân, tụng nói:
“Thiền sư! Lúc mạt pháp, hành công đức gì nữa?”
“Mạt pháp sắp tới, chúng sinh đều tội.”
“Đệ tử Thông Tam Tạng, Định Tâm Viên, Trì Bát Giới, Ngộ Lục Tịnh, Thuyên Ý Mã, mặc dù hướng mạt pháp, nhưng đức không suy, tội thì như thế nào?”
“Tội không đủ.”
“Lần này Lộ Diêu Thiền Sư lấy gì dạy ta?”
“Chuộc tội.”
Đây là nội dung trong “Thượng Trí Thần Tuệ Căn Quả Tập”, nghe nói là bài giảng đầu tiên của Ẩn Quang Như Lai tại Cổ Nan Sơn, sau lần giảng đạo đó, ông đã rời khỏi Cổ Nan Sơn, biến mất tại Thiên Ngoại.
Người đối thoại với ông lúc đó chính là Pháp Vương thứ mười đương thời, là Quang Vương Như Lai sau này.
Phần này là câu hỏi của Quang Vương Như Lai, nếu thời đại mạt pháp thật sự tới, ta phải làm công đức như thế nào?
Hùng Thiền Sư trả lời, nào còn công đức gì nữa, thời đại mạt pháp tới, là tội nghiệt của hết thảy sinh linh.
Quang Vương Như Lai lại hỏi, ta cần tu công đức, tuân thủ giới luật, thanh tịnh bản tính, chưa từng vượt qua khuôn phép, mặc dù bất hạnh thời đại mạt pháp ập xuống, ta có tội gì đâu?
Hùng Thiền Sư trả lời, tội ở ngươi làm không đủ. Ngươi không cứu vớt chúng sinh, không thể bảo vệ thế giới này, để thời đại mạt pháp ập tới.
Quang Vương Như Lai lại hỏi, vậy ta phải nên làm như thế nào?
Hùng Thiền Sư chỉ nói, đi chuộc tội đi!
Giờ khắc này, đoạn kinh điển này vừa hay phù hợp với tình cảnh tâm cảnh này.!
Thiền Pháp Duyên chân đạp Thiên Long, đứng trên không trung thành Ma Vân, tỏa ra hào quang vô tận. Tiếng tụng kinh của ông ta càng thêm vang vọng, sau đầu bỗng nhiên nổi lên một vòng Phật quang xán lạn. Vòng Phật quang này xoay vòng chiếu rọi vĩnh hằng, như gắn vầng mặt trời vào sau đầu, khiến ông ta nhìn như Phật Đà.
Đây là trong mắt nhìn của các yêu quái thành Ma Vân.
Trong lúc đó, biến hóa mà mọi người không thể thấy đã xảy ra trong Vùng đất Thần Tiêu.
Trong Vùng đất Thần Tiêu, Viên Mộng Cực còn đang hư tình giả ý, quân minh thần hiển với Sài A Tứ. Trư Đại Lực còn đang chìm đắm trong lý tướng của mình, nước Bất Lão Tuyền ánh lên góc áo của hắn ta. Xà Cô Dư một mình nấp nơi hẻo lánh, Hùng Tam Tư, Chu Lan Nhược, Lộc Thất Lang đều đang cảnh giác.
Như không có gì xảy ra.
Chỉ có duy nhất Thiền Pháp Duyên, đang tìm kiếm sức mạnh của Tri Văn Chuông thì đột nhiên nhảy ra khỏi ẩn bí, nhảy lên không trung trên cao của Vùng đất Thần Tiêu, tìm kiếm ở nơi cao hơn, một hơi lăn lộn ngàn vạn dặm…
Tìm được rồi!