Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hạc Hoa Đình lộ ra một biểu cảm vô cùng kỳ quái, giống như khóc lại giống như cười, giống như buồn lại giống như vui. Ông ta dùng hai tay khô quắt như móng gà của mình, che khuôn mặt chằng chịt nếp nhăn. Không còn… nhìn chăm chú bất kỳ linh hồn trẻ tuổi nào nữa, cũng không để ai lại nhìn thấy mình.
Chúng yêu chỉ nhìn thấy ông ta sụp vai, cô đơn ngồi ở nơi đó. Khuôn ngực gầy da bọc xương, giống như ống bể, dùng sức phập phồng.
Bên trong thân thể khô cạn của ông ta, gom góp chút sức lực cuối cùng, sau đó cực kỳ khó khăn nhích sang bên cạnh… Nghiêng đầu, cả người cũng nghiêng theo…
Ùm~
Cứ vậy ngã vào trong Bất Lão Tuyền!
Vằn nước Bất Lão Tuyền, sau đó cũng đã biến mất.
Rung động từ lời nói không biết thật giả, bị một gợn sóng lớn hơn bao trùm. Sau đó lại cùng nhau trở lại bình lặng, tĩnh mịch.
Mặt nước trong suốt nuốt trọn Hạc Hoa Đình, giống như một chén nước, bao trùm một giọt nước.
Hạc Hoa Đình cứ vậy biến mất.
Cứ vậy chìm sâu mà chết.
Trên mặt Bất Lão Tuyền, có một chiếc mạng nhện màu trắng, từ ảo hóa thật, giống như muốn bắt được gì đó, nhưng lại trống không. Cuối cùng lại chậm rãi mờ đi, rồi biến mất.
Chúng yêu đều lặng yên.
Hạc Hoa Đình rốt cuộc đã nhìn thấy tấm lưới này, không muốn trở thành tù nhân của Chu Ý.
Hay là đã biết bản thân thất bại, kiệt sức không giãy dụa nữa.
Lại hoặc chỉ là đơn giản không thể nào đối diện với lý tưởng lúc trẻ?
Sẽ không có đáp án nữa.
Cho đến khi thần sơn lần nữa lay động, lưu quang ngoài núi cực mạnh.
Lộc Thất Lang chợt hỏi: “Ngươi thật sự đọc qua truyện ký của ông ta? Thật sự sùng bái ông ta?”
Chu Lan Nhược chỉ tiện tay ném chiếc quạt xếp này vào trong suối, nhìn chăm chú nó dần bị rung động nuốt trọn, bình thản nói…
“Ngươi cứ nói đi?”
…
…
Hạc mẫu hỏi: “Con muốn mang theo trường kiếm, dẫn ngàn quân, nắm đầu địch, thống trị muôn đời sao?”
Hoa Đình luyện kiếm không đáp.
Lại thêm mười năm: “Con muốn chú giải kinh điển bách gia, thành một nhà bác học, khai tông lập phái chăng?”
Hoa Đình đọc kinh không đáp.
Lại thêm trăm năm: “Con ta khổ công không ngừng, lao lực trăm năm, cuối cùng cũng đạt được thành tựu. Không cầu danh lợi, không màng tài sắc, vậy thì nên theo đuổi gì đây?”
Hoa Đình đáp lại: “Hài nhi cầu danh, cầu danh muôn đời. Hài nhi cầu lợi, cầu thiên hạ lợi. Hài nhi cầu tài sắc, nguyện Yêu tộc ta không còn hàn môn, Sinh cầu vĩ đại, tử cầu tiên hiền!”
-- [Thái Cổ Kinh Truyện – Hạc Hoa Đình Truyện] --
……………..
Ta muốn trở thành… một tồn tại khi còn sống được xưng là “vĩ đại”, sau khi chết được tưởng nhớ như một vị “tiên hiền”.
Ta muốn Đông Sơn tái khởi, gây dựng từ đầu.
Ta muốn viết tiếp thần thoại.
Ta muốn sống!
Ta muốn sống, cho dù bảo ta làm cái gì…
Thời gian thật đáng sợ.
Nó có thể gọt núi cao, cạn sông biển, hao mòn hùng tâm, nhụt chí anh hùng. Biến một tồn tại đã từng tỏa hào quang vạn trượng tàn lụi thành cát bụi.
Nhưng lịch sử có vòng xoay quán tính của nó.
Có nhân vật thời đại cũ hạ màn, thì sẽ có nhân vật thời đại mới lên sân khấu.
Chiếc quạt xếp có hình vẽ tiên tổ Hạc gia – Hạc Khánh Tung này từ đầu tới cuối chưa từng mở ra, vậy mà đã bị ném vào Bất Lão Tuyền.
Dừng lại ở Hạc Hoa Đình Nguyên gia năm 3922, tàn thân sau cùng cũng vĩnh viễn tiêu tan trong Bất Lão Tuyền.
Bất Lão Tuyền đang yên đang lành, tự dưng biến thành mộ Hạc gia.
Người trước táng y quan, người sau táng thân tàn.
Nước rất trong và vô tận.
“Ọc ọc ọc, ọc ọc ọc.”
Bất Lão Tuyền nổi bọt sóng kịch liệt, như đang kêu gọi gì đó.
Chu Lan Nhược đưa mắt nhìn sang nó mới lắng lại.
Thấy cảnh này, trong lòng Lộc Thất Lang chợt run lên!
Chu Ý dẫn dắt sức mạnh Cực Tử Thần Suy của Bất Lão Tuyền để đấu pháp với Hành Niệm Thiền Sư. Hành Niệm Thiền Sư thuận nước đẩy tuyến, lấy nước Bất Lão Tuyền lấp kín khe thiên hà.
Sau đó một ngọn lửa Nghiệp Hỏa đã thiêu rụi hết thảy.
Mọi thủ đoạn trong đó đều bị đốt trụi, nước suối cũng sạch hơn rất nhiều.
Trở lại mảnh vỡ thời gian năm Nguyên Hi 3922.
Lại lấy di vật của Hạc Khánh Tung, tàn thân của Hạc Hoa Đình, để cho nhân quả giữa Hạc gia Hàn Sơn và Bất Lão Tuyền thanh toán xong triệt để…
Một dòng suối trong xanh không tì vết, Chu Lan Nhược nắm giữ Bất Lão Tuyền, nhảy lên thành một trong số các thiên kiêu ở đây, tồn tại đầu tiên “có thu hoạch”.
Trong tình huống Chu Ý đã rút lui, nàng vẫn một mình hoàn thành kế hoạch, cuối cùng đạt được thành công!
Bất Lão Tuyền về tay có thể mang lại cho nàng lợi ích gì?
Ván cờ này còn đang tiếp tục, những quân cờ này còn đang ở tại Thần Sơn, nhưng nàng là người đầu tiên thoát khỏi thân phận quân cờ, thực sự trở thành người đánh cờ trên ván cờ Thần Tiêu này.
Đúng là một thiên kiêu đáng gờm!
Hai mươi năm nơi khuê phòng, tiếng thơm lan xa, rơi vào ván cờ Thần Tiêu, thần thông tự hiển.
Từ nay về sau, ai còn không biết Chu Lan Nhược?
Thời gian thấm thoắt, Thần Sơn rút lui trong dòng sông thời gian.
Sau một trận hoảng hốt không thể diễn tả thành lời, hết thảy trước mắt vẫn ở trước mắt.
Như không có gì thay đổi, nhưng tất cả mọi người ở đây đều có thể cảm nhận được, thời gian đã đổi khác.
Đó là cảm giác tươi mát của thời đại mới.
So với Vùng đất Thần Tiêu Nguyên gia năm 3922, cảm nhận quá rõ ràng.
Thử Già Lam thỏa mãn thở phào một hơi: “Cuối cùng ta cũng biết vì sao ban nãy cả người cứ thấy không thoải mái rồi, trong mảnh vỡ Nguyên Hi năm 3922 có mùi vị mục nát quá nặng, hệt như Cổ Nan Sơn vậy!”
Dương Dũ trầm giọng nói: “Nói chính xác thì lịch sử của Hắc Liên Tự và Cổ Nan Sơn cũng không chênh lệch là bao đâu. Hơn nữa… Yêu Sư Như Lai còn lớn tuổi hơn Quang Vương Như Lai.”
Thử Già Lam lập tức tìm được điểm phản kích: “Nếu không sao lại nói Quang Vương Như Lai nhà các ngươi ăn cắp…”