Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3437 - Chương 3437. Thời Gian Thấm Thoắt Thoi Đưa (1)

Chương 3437. Thời gian thấm thoắt thoi đưa (1)
Chương 3437. Thời gian thấm thoắt thoi đưa (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Ngoài ra!” Dương Dũ cắt ngang lời hắn ta, tiếp tục bắt bẻ: “Cái đó không thể gọi là mảnh vỡ Nguyên Hi năm 3922, chỉ có thể gọi là Vùng đất Thần Tiêu của Nguyên Hi năm 3922, ý nghĩa cả về thời gian và không gian đều rất nhỏ hẹp. Nhận biết của ngươi về khoảng thời gian đó, và nhận biết của ngươi về Cổ Nan sơn đều như nhau, vô tri, lệch lạc, hạn hẹp.”

Đã chứng kiến bọn họ chém giết lẫn nhau, đồng quy vu tận, hiện tại những cuộc đôi co cấp thấp thế này đã chẳng còn khiến các yêu quái ở đây cảm thấy hứng thú.

Lộc Thất Lang chỉ nói: “Xem ra cuộc du hành thời gian bất ngờ xuất hiện lần này đã kết thúc rồi.”

Bia đá chân ngôn chính là chặng đường xa nhất của hành trình thời gian lần này, Vùng đất Thần Tiêu ở Nguyên Hi năm 3922 trở thành nơi chôn thân của Hạc Hoa Đình, chẳng qua cũng chỉ là một đóa bọt sóng chẳng có ý nghĩa gì trong dòng sông thời gian.

Khuyển Hi Hoa thấp giọng phàn nàn: “Ta ghét nhất mấy thứ bất ngờ.”

Trải qua những thăng trầm kia, hùng tâm tráng chí trước khi bước vào Vùng đất Thần Tiêu đều đã mất sạch.

Trước kia chưa trải qua việc lớn, cảm thấy những Tân Vương trên Thiên Bảng chẳng qua cũng chỉ có vậy, chẳng qua là đi trước mấy bước, có được cơ duyên sớm hơn. Cũng thường tự nhủ, chẳng qua là hơn nhau một cái cơ hội.

Nhưng từ khi thương tích đầy mình bước ra khỏi khu rừng, trải qua từng chuyện từng chuyện, hắn ta chỉ có thể lặng im chờ đợi kết quả. Còn không có cảm giác tồn tại bằng hai tên ngốc Viên Mộng Cực.

Hắn ta cũng thấy rõ, giữa hắn ta và những Thiên Bảng Tân Vương kia, dù là tri thức hay thần thông, hay tu vi, tất cả đều chênh lệch mọi mặt.

Lúc này chỗ đứng của hắn ta đang vô cùng khó xử. Vừa muốn tới gần Dương Dũ, được sự che chở của chân truyền Cổ Nan Sơn, lại vì đã thấy tranh đấu sinh tử giữa Dương Dũ và Thử Già Lam, sợ bị liên lụy, cho nên lại muốn duy trì khoảng cách nhất định.

Chu Lan Nhược nhẹ nhàng quấn đoạn dây đàn bị đứt, mặt nước Bất Lão Tuyền cũng gợn lên liên tục, như đang đánh đàn. Qua đoạn đường thời gian dài đằng đẵng, Bất Lão Tuyền Vẫn nằm trong tầm kiểm soát.

Như vậy xem ra, thủ đoạn phục sinh của Hạc Hoa Đình đúng là có tác dụng.

Trong tình trạng đã hao hết tất cả từ lâu, cạn kiệt không biết bao nhiêu năm tháng, vậy mà còn có thể sử dụng sức mạnh của một hơi thở để tác động tới quy tắc thế giới, hoàn thành kế hoạch hiểm ác, không hổ đã từng là nhân vật ngời sáng nhất.

Nhưng một khi Hùng Tam Tư – người đầu tiên bịt mắt qua sông đi nhầm một bước thì những thiên kiêu ở đây đều không thể nào may mắn thoát khỏi.

Nhắc tới Hùng Tam Tư…

Dương Dũ chắp tay thi lễ, là sự thành kính đối với Phật, cũng là sự kính trọng dành cho người đàn ông này: “Nếu Hùng thí chú tin tưởng bần tăng, sau chuyến này, xin đừng ngại cùng ta trở về Cổ Nan Sơn. Có lẽ nhà ta… sẽ có biện pháp giải quyết tình trạng của ngươi.”

“Cổ Nan Sơn các ngươi lúc nào cũng bài trừ người ngoài, duy ngã độc tôn, chẳng lẽ có thể dung được Hùng thí chủ? Chỉ sợ chân trước hắn vừa lên núi thì chân sau đã bị các ngươi trừ ác!” Thử Già Lam nói: “Hùng thí chủ, nhà ta vẫn luôn truy đuổi phương pháp cứu thế, vượt qua khổ nạn, nếu ngươi đã khổ vì tấm thân này đến vậy, chi bằng hãy tới Hắc Liên Tự nghĩ cách. Chúng ta trước nay đều là dị loại, không thèm để ý tới ánh mắt trần tục.”

Phật tử chân truyền của Cổ Nan Sơn đương nhiên là có Phật tâm nhân từ.

Nhưng góc nhìn của Thử Già Lam lại khác biệt.

Cuộc đời của Hùng Tam Tư bi thảm như nào tạm chưa nói, trước mắt trong thế giới Thần Tiêu, Hùng Tam Tư chính là kẻ có chiến lực mạnh nhất không có gì để nghi ngờ. Biểu hiện của hắn ta trong Vấn Ác Cục tại Hạc Hoa Đình cũng đã cho thấy sự đáng tin của hắn ta.

Dương Dũ đang lôi kéo đồng minh chứ gì!

Đương nhiên Thử Già Lam sẽ không để y thành công.

“Cổ Nan Sơn ta bài trừ người ngoài, duy ngã độc tôn?”

Dương Dũ nhìn về phía Thử Già Lam: “Hắc Liên hàng thế, mạt pháp chúng sinh. Nếu có người không bái, không thành tâm, bất kính, sẽ bị đọa súc sinh đạo, ngã Phật tất phải giết… Lời này, không biết là ai nói?”

Lúc khống chế Tri Văn Chuông, lấy được Thần Tiêu Chân Bí, y cũng không biết bao nhiêu bí mật trong thành Ma Vân.

Thử Già Lam cười lạnh: “Ta chỉ nói vậy mà thôi, lúc đó, ở một khoảng thời gian nào đó, ngươi còn mượn dùng Tri Văn Chuông đánh các vị ở đây đến mấy lần đấy.”

Dương Dũ bị hắn ta làm phiền hết chịu nổi, liếc nhìn hắn ta và nói: “Ngươi đã biết rõ khoảng thời gian đó có chuyện gì xảy ra, chắc hẳn cũng biết chuyện bị ta đập vỡ sọ.”

Câu này đâm trúng chỗ đau.

Trong đôi mắt của Thử Già Lam – bộ phận duy nhất trông có vẻ từ bi trên người hắn ta – bỗng lóe lên ánh nhìn hung ác: “Không có Tri Văn Chuông, ngươi chẳng là cái thá gì. Lại đánh một trận xem xem?”

Sao hai vị Thiên Bảng Tân Vương lại lời qua tiếng lại, đấu đá sống chết chỉ vì tranh giành ta?

Trong chuyện này Hùng Tam Tư rất có quyền lên tiếng, chỉ hắng giọng nói: “Ta thành ra thế này không phải lỗi của ta, không có gì đáng xấu hổ. Ánh mắt kẻ khác nhìn ta thế nào, ta cũng không thèm để ý. Sau khi trốn ra khỏi Thiên Kiếp Quật, ta cũng từng mất phương hướng một khoảng thời gian. Mông Hổ Thiên Tôn trông thấy, không chê tình trạng của ta, gọi ta tới dưới trướng ngài làm việc… Tới Thần Tiêu, đương nhiên ta cũng có mục đích riêng. Chờ ta rời khỏi nơi này, nếu hai vị còn có lòng, chúng ta sẽ bàn lại.”

Hắng ta đã bày tỏ vô cùng rõ ràng… nếu các ngươi thật sự muốn chữa trị thân thể cho ta, vậy ta rất cảm ơn. Nhưng đây tuyệt đối không thể là một cuộc giao dịch có liên quan tới Thần Tiêu.

Hắn ta lấy tấm thân người yêu ma lẫn lộn này hành tẩu giữa thế gian cũng không phải mới ngày một ngày hai. Có đau đớn tủi nhục nào mà chưa từng trải qua.

Hết chương 3437.
Bình Luận (0)
Comment