Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3438 - Chương 3438. Thời Gian Thấm Thoắt Thoi Đưa (2)

Chương 3438. Thời gian thấm thoắt thoi đưa (2)
Chương 3438. Thời gian thấm thoắt thoi đưa (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Dương Dũ nói: “Đúng như lời thí chủ nói, ngươi biến thành bộ dạng này cũng không phải lỗi của ngươi, ngã Phật muốn giải tật cứu khổ, cứu người khỏi cơn hoạn nạn, không liên quan đến tình nghĩa trên đời. Trong thế cục Thần Tiêu này, chúng ta ai dựa vào bản lĩnh của người nấy là được. Mặc kệ trong quá trình này xảy ra chuyện gì, mặc kệ khi đó ta có còn nữa hay không. Ra khỏi Thần Tiêu, ngươi chỉ cần tới Cổ Nan Sơn, Cổ Nan Sơn vẫn luôn sẵn lòng nghĩ cách giúp ngươi.”

Thử Già Lam nói: “Hắc Liên Tự ta cũng vậy.”

“Hỏi một câu ngoài lề.” Vị Thái Bình quỷ sai vác song đao kia đột nhiên hỏi: “Thiên Kiếp Quật liên quan tới vị Tam Ác Kiếp Quân kia chỗ nào, có đầu mối gì?”

Không giống những Thiên Bảng Tân Vương có mục tiêu rõ ràng này, Trư Đại Lực lại là kẻ bị trời đất run rủi đưa tới đây chẳng hiểu mô tê gì, còn tưởng tất cả đều là kế hoạch của Thái Bình Đạo Chủ, vẫn luôn chờ lệnh, hoàn toàn không có mục tiêu riêng gì.

Nhưng sau khi nghe được chân ngôn của Hùng Tam Tư, “mục tiêu” này đã bắt đầu xuất hiện.

Thái Bình Đạo muốn truy cầu thiên hạ thái bình, tất phải bình định tà ma trong thiên hạ, đám cùng hung cực ác như Tam Ác Kiếp Quân, sao có thể không giết?

Có lẽ là cảm nhận được sự phẫn nộ từ tận đáy lòng của Trư Đại Lực.

Hùng Tam Tư im lặng một lúc, rồi nói: “Ta cũng đang tìm.”

Người đàn ông vẫn luôn duy trì tỉnh táo từ đầu tới cuối khi ở trong Vấn Ác Cục của Hạc Hoa Đình này nói với vẻ hơi khó nhọc: “Mặc dù hắn biến ta thành ra như thế này, nhưng ta vẫn chẳng hề hay biết gì về hắn cả. Ta không biết rốt cuộc hắn là yêu, là quỷ, hay là người. Ta không biết hắn là nam hay nữ, không biết tu vi của hắn, không biết bộ dạng của hắn như thế nào. Cái danh hiệu Tam Ác Kiếp Quân này là thứ duy nhất. Khi hắn xé máu thịt của ta ra, dùng ma khí thay thế kinh lạc của ta, hắn nói với ta, ta nhất định sẽ nhớ kỹ danh hiệu này…”

Cái gì chống đỡ Hùng Tam Tư sống sót trong sự tra tấn này?

Chắc hẳn trong đó nhất định phải có hai chữ “thù hận”.

“Ta nghĩ hắn hy vọng ta hận, hy vọng ta mượn cái chữ hận này để sống lâu hơn một chút, phối hợp với sự cải tạo của hắn.”

“Nhà tù của ta nằm ở một nơi hẻo lánh, nhà tù sát vách ta là một Nhân tộc. Mới đầu chúng ta không nói chuyện, thù ghét lẫn nhau. Chỉ có thể phán đoán được thân thể của đối phương đã bị cải tạo đến mức độ nào.”

“Có một khoảng thời gian gã hoàn toàn im bặt, ta cho rằng gã đã chết. Thời gian cụ thể thì ta không nhớ, có điều cho đến khi toàn bộ đùi phải của ta bị cải tạo xong, ta mới bắt đầu nghe tiếng rên của gã… Gã suýt nữa chết, nhưng lại sống lại.”

“Câu đầu tiên gã nói với ta, chính là câu ‘Mẹ nó sao ngươi còn chưa chết?’”

Hùng Tam Tư ôn tồn kể: “Ta nói ta không muốn chết, ta phải sống, ta muốn báo thù. Ta lại hỏi gã, vậy vì sao ngươi còn chưa chết?”

“Gã nói, Nhân tộc sao có thể bại bởi Yêu tộc. Ngươi chưa chết, ta tuyệt đối không chết trước.”

“Bắt đầu từ lúc đó, ta lại bắt đầu đếm thời gian. Chẳng vì cái gì khác, chỉ là muốn xem xem ta có thể sống lâu hơn hắn bao nhiêu ngày mà thôi.”

Trong hoàn cảnh u tối ảm đạm như Thiên Kiếp Quật, sự hiếu thắng đáng chết này lại có vẻ khôi hài một cách máu tanh.

“Chúng ta cứ thế bắt đầu giao lưu. Đầu tiên là không có gì để nói, chửi rủa lẫn nhau, sau đó thực sự quá đau đớn, không còn sức để mắng nữa mới bắt đầu nói chuyện tử tế. Sau đó nữa… Chúng ta tạo nên ám ngữ, dùng ngôn ngữ bình thường nói chuyện phiếm, dùng ám ngữ để trao đổi biện pháp đào tẩu.”

Người và Yêu không đội trời chung, khi cùng đối mặt với hoàn cảnh khốn khó, dần dần bắt tay nhau, cứu vớt lẫn nhau.

Cái này không liên quan gì tới đạo đức, đây là bản năng của sinh mệnh.

“Chúng ta đã nắm rõ quy luật hành động của Tam Ác Kiếp Quân. Ngày đó chúng ta vừa mới kết thúc một đợt cải tạo mới, chính là lúc thân thể muốn sụp đổ nhưng chưa sụp đổ. Chờ khi khôi phục lại sẽ tiếp nhận đợt cải tạo tiếp theo, hoặc là sụp đổ chết đi. Bình thường ở trạng thái này, Tam Ác Kiếp Quân sẽ cách một khoảng thời gian thật lâu mới tới.”

“Hắn giấu kỹ chú ấn tung tích sâu trong linh hồn, ta giả chết, lừa thủ vệ tới nhặt xác…”

Hùng Tam Tư không nói cụ thể quá trình chạy trốn ra khỏi Thiên Kiếp Quật, nhưng các yêu quái đều có thể tưởng tượng được sự kinh hồn bạt vía trong đó.

“Cứ vậy, chúng ta trốn ra khỏi Thiên Kiếp Quật. Chúng ta cáo biệt lẫn nhau, hẹn ước sau này sẽ phân cao thấp sinh tử trên chiến trường. Ước định nếu ai có được tin tức về Tam Ác Kiếp Quân trước thì nhất định phải nói cho đối phương hay.”

Hùng Tam Tư lại nói: “Nhưng ngay trước mặt ta, thân thể của Nhân tộc kia bỗng sụp đổ, gã đã đến cực hạn. Thân thể gã hóa thành rất nhiều con trùng thịt, bò lổm ngổm trên mặt đất giống như giòi bọ.”

Ở thế giới trong kính, Khương Vọng im lặng không nói. Cho dù trong lòng vẫn luôn nghĩ tới chuyện về nhà, hắn vẫn bị đoạn quá khứ này của Hùng Tam Tư hấp dẫn. Hắn rất muốn hỏi một chút, Nhân tộc kia tên là gì. Đáng tiếc bất luận Sài A Tứ hay Trư Đại Lực đều không có lập trường để hỏi câu này.

Yêu tộc không quan tâm Nhân tộc.

Cảnh tượng Hùng Tam Tư miêu tả khiến Viên Mộng Cực nghe mà lạnh gáy.

Hắn ta vẫn tiếp tục kể: “Ta xóa bỏ dấu vết của mình, chạy trốn cực kỳ lâu, cuối cùng chạy được tới nơi có thành trì của Yêu tộc…”

“Sau đó ta về Tử Vu Khâu Lăng, trong lòng vẫn chưa nguôi suy nghĩ báo thù.”

“Thế lực ta gầy dựng biết bao lâu trở lại tìm Thiên Kiếp Quật, lại phát hiện nơi trong trí nhớ căn bản không hề tồn tại.”

“Ta lật giở tất cả những ghi chép lịch sử có thể có liên quan tới bốn chữ “Tam Ác Kiếp Quân” này, vận dụng tất cả những lực lượng tình báo có thể vận dụng… Nhưng không tìm được bất cứ dấu vết nào. Thậm chí ta còn dùng công lao tạo lập từ nhiều lần vào sinh ra tử để mời Hổ Thiên Tôn giúp ta điều tra, Hổ Thiên Tôn đích thân lần theo con đường ta chạy thoát khi đó, đi một chuyến, cũng không tra ra được manh mối gì.”

“Như thể trên thế giới chưa từng tồn tại Tam Ác Kiếp Quân, không có Thiên Kiếp Quật.”

“Đôi lúc ta cảm thấy, có khi nào đây chỉ là một giấc mộng của ta hay không?”

Hùng Tam Tư siết chặt đao: “Nhưng thân thể yêu không ra yêu, ma không ra ma này của ta luôn luôn nhắc nhở ta… Nó là thật!”

Trong sự im lặng không biết làm sao mở lời của các yêu quái.

Hùng Tam Tư lại một mình tiến lên trước, đi đến tảng đá xanh bên cạnh Bất Lão Tuyền.

“Ta để để lại một vài thứ, trong Vùng đất Thần Tiêu của Nguyên Hi năm 3922.”

“Hiện tại đã là thời đại mới của chúng ta.”

“Thời gian đằng đẵng thoắt cái đã qua như vậy.”

“Chu cô nương vẫn nắm giữ Bất Lão Tuyền, Hạc Hoa Đình đã triệt để tiêu vong… Các vị vẫn trẻ tuổi hoạt bát như vậy!”

“Vậy hãy đi xem thứ mà ta để lại, có mang lại có ta tin tức gì hay không.”

Đến xem xem.

Hết chương 3438.
Bình Luận (0)
Comment