Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Vốn định trồng thêm cho ngươi một lớp Yêu văn, để ngươi càng thêm mạnh mẽ. Nhưng nghĩ lại thì thôi vậy... Ngươi có một gương mặt mà ta không nỡ phá hư."
"Trong nhóm linh chủng này, ngươi là kẻ có chất lượng tốt nhất, không uổng công ta đã dốc hết sức lực làm ra ngươi. Ngươi có thể vì điều này mà kiêu ngạo."
"Sẽ có một chủng tộc hoàn toàn mới, vô cùng hoàn mỹ sinh ra từ tay ta! Ngươi cảm thấy cái tên Linh tộc này thế nào?"
"Hận ta, khinh bỉ ta những điều này đều không sao cả. Ngươi muốn nhìn rõ dáng vẻ của ta, để còn tìm ta báo thù? Được thôi, chờ ngươi sống sót qua cửa ải cuối cùng đã."
"Ngươi làm ta quá là thất vọng! Ngay cả chút sức mạnh ấy cũng không thể chịu được sao? Cái gọi là ý chí của ngươi chẳng lẽ chỉ có như thế?"
"Không phải ta đang tra tấn ngươi, mà là ta đang giúp ngươi! Đương nhiên nếu như ngươi xem đây là tra tấn thì đó là tự do của ngươi. Sinh mệnh mới tự có tự do, đúng không?"
"Ngươi lãng phí tài nguyên vô cùng quý giá của ta, tên phế vật nhà ngươi!"
"Ta không biết là bước nào xảy ra vấn đề.... Ngươi cảm thấy có chỗ nào không đúng sao?"
"Ha ha ha, hôm nay khí sắc của ngươi rất tốt, xem ra chúng ta đã đi trên con đường chính xác rồi!"
"Ta có thể bỏ qua cho sự hận thù, sự vô tri, sự nông cạn của ngươi. Nhưng ngươi có lẽ sẽ trở thành Linh tộc đầu tiên trên thế giới, ngươi hẳn phải nên hiểu phần vinh quang này... Con của ta!"
"Con à..."
"Con à..."
Rất nhiều, rất nhiều thanh âm ác mộng chìm nổi trong đầu hắn ta.
Hùng Tam Tư phải dùng sức lực rất lớn mới có thể đè chúng xuống, lúc này mới lần nữa nghe thấy thanh âm của Thần Sơn.
Khối đá xanh to lớn bên cạnh Bất Lão Tuyền kìa bây giờ đã ở ngay trước mặt.
Tại năm Nguyên Hi 3922, Hạc Hoa Đình ngồi trên hòn đá xanh này, ngã chết bên trong Bất Lão Tuyền.
Lúc đó Chu Lan Nhược vội vàng khống chế Bất Lão Tuyền, mà hắn ta thì lưu lại vết khắc của mình trên hòn đá xanh này.
Hắn ta đi về phía trước một bước nhỏ, thế là thấy được chữ khắc dưới góc phải của khối đá —— Tam Ác Kiếp Quân.
Chữ viết kia uốn éo, khiến cho người xem lúc này mới chú ý thấy nó không phải là vết đao.
Mà là một con tuyết trùng màu đen.
Ở đây, ngoại trừ Thử Già Lam ra, ước chừng không có ai nhận ra được nó chính là tín trùng sở tu của Đại Bồ Tát Kỷ Tính Không trên Hắc Liên Tự. Nó đại biểu cho thời đại Mạt Pháp, Phật Pháp Tân Truyện!
Cũng là cho đến giờ phút này, hắn ta mới hiểu được, Đại Bồ Tát nhà mình cũng bố cục trên thân Hùng Tam Tư, thậm chí còn không tiếc dùng tín trùng chuyển giao. Hắn ta đã từng hỏi qua rất nhiều lần nhưng lần nào cũng bị một cước đạp bay.
Hùng Tam Tư nâng tay phải lên, lòng bàn tay cũng có bốn chữ Tam Ác Kiếp Quân, chẳng qua là màu trắng.
Hắn ta úp chưởng lên tảng đá, để hai chữ khắc cùng giao tại một chỗ.
Sau đó nhắm mắt lại.
Tại thời khắc này, tín trùng của năm Nguyên Hi 3922, cùng tín trùng của tân thời đại mới xếp chồng vào nhau, những manh mối liên quan đến Tam Ác Kiếp Quân, cũng hô ứng thời không!
Trong thời đại Mạt Pháp muôn ngựa im tiếng kia, Phật Pháp Tân Truyện truyền lại như thế nào?
Chỉ cần tín trùng còn thì phật kinh chưa tuyệt.
Manh mối liên quan tới Tam Ác Kiếp Quân, ở Yêu giới bây giờ đã bị xóa hết sạch sẽ.
Cho dù là Hùng Tam Tư âm thầm tiếp xúc với Hắc Liên Tự, mượn dùng sức mạnh tình báo của Hắc Liên Tự nhưng cũng không thể tìm được nửa điểm vết tích.
Nhưng Thần Tiêu nhất cục này, có thể dung nạp quá nhiều thiết tưởng.
Chính là bởi vì hiểu rõ sự đặc thù của vùng đất Thần Tiêu cho nên Kỷ Tính Không mới đưa tín trùng ra, để Hùng Tam Tư có thể hô ứng thời không, truy tìm vết tích liên quan tới Tam Ác Kiếp Quân trong lịch sử.
Thiên Kiếp Quật được xây dựng nên không phải là chuyện trong một sớm một chiều. Tam Ác Kiếp Quân cần phải bắt một lượng lớn Yêu, Nhân, Ma để bồi dưỡng thứ gọi là chủng tộc mới của ông ta, nên không thể nào chỉ ra tay một, hai lần.
Bên trong thời gian, chắc chắn còn lưu lại vết tích.
"Sao hả, ngươi lấy được tin tức gì không?" Khuyển Hi Hoa hỏi.
Hùng Tam Tư chậm rãi mở mắt ra, trong mắt có một loại cảm xúc vô cùng phức tạp.
"Quả nhiên..." Hắn ta nói như thế.
"Quả nhiên?" Lộc Thất Lang nói: "Tam Tư huynh có được đầu mối gì, không ngại cứ nói thẳng. Việc ác của Tam Ác Kiếp Quân chúng ta cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua. Dưới sự quản lý của Thái Cổ hoàng thành sao lại cho phép kẻ không có ranh giới cuối cùng, táng tận thiên lương còn tồn tại?"
Dương Dũ cũng nói: "Ngã phật từ bi, nghe việc ác này cũng phải trợn từng mắt kim cương."
Hùng Tam Tư hít một hơi thật sâu, khàn giọng nói: "Ta nghĩ hết tất cả biện pháp, hy sinh to lớn, mới có thể trốn ra khỏi đó. Nhưng kỳ thực ta chưa từng trốn thoát. Tử Vu Khâu Lăng mới là nhà tù của ta. Tam Ác Kiếp Quân chính là Hổ Thái Tuế... Hổ Thái Tuế chính là Tam Ác Kiếp Quân!'
Lời vừa nói ra, Lộc Thất Lang, Dương Dũ nhất thời đều tắt tiếng.
Hổ Thái Tuế là nhân vật thế nào?
Là Thiên yêu đương thời, là chúa tể Tử Vu Khâu Lăng được Thái Cổ hoàng thành công nhận, trong toàn bộ Yêu tộc mà nói cũng là tồn tại tương đương với ngọc trụ chống trời.
Thần Hương Hoa Hải không thể xen vào việc của ông ta, kim cương trừng mắt cũng không dám liếc ông ta một cái.
Vậy mà ông ta lại là Tam Ác Kiếp Quân?
Duy chỉ có Trư Đại Lực là thầm hỏi: "Xin hỏi Đạo Chủ, nếu như nguyệt hắc phong cao, lý tưởng của Thái Bình Đạo có thể duy trì hay không?"
Thái Bình Đạo Chủ ở thế giới trong kính, thoáng qua một lúc trầm mặc, nói: "Tâm chi sở hướng, vô vãng bất tiền". (1)
(1) Tâm chi sở hướng, vô vãng bất tiền: Nơi mà lòng hướng tới thì không có thứ gì có thể ngăn cản ta tiến lên.
Thế là Thái Bình quỷ sai tức giận mở miệng: "Dù cho ông ta có là Thái Tuế gì đó thì Thái Bình Đạo ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho kẻ này! Mặc dù ta không làm được nhưng trên ta còn có Long sai, Địa sai, Thiên sai, dù có không thành thì còn có Đạo Chủ! Tam Tư huynh, trời đất cũng có thứ riêng, thiện ác có thể không báo (2) nhưng trong chuyện này, Thái Bình Đạo sẽ giúp huynh đòi một câu trả lời hợp lý!"
(2) Thiện ác có thể không báo: nương theo nghĩa của câu ở hiền gặp lành, ở ác gặp ác. Ở đây Thái Bình quỷ sai ý muốn nói, dù kẻ làm ác không nhận được kết quả thích đáng thì Thái Bình Đạo cũng sẽ giúp Hùng Tam Tư đòi công bằng.