Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cũng thật khó cho Khuyển Hi Hoa dùng thân thể thế này, lúc trước khi đồng hành cùng Dương Dũ còn có thể khiến cho bản thân mình đầy thương tích lại không để lộ chút sơ hở nào.
"À." Xương cốt nơi cánh tay của Hùng Tam Tư dần dần bao trùm toàn thân, trong cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn: "Hóa ra là một tên tạp chủng."
"Ngươi nói cái gì?" Nếu là yêu quái khác mắng như thế, Linh Hi Hoa vẫn có thể hiểu được nhưng lời này phát ra từ miệng Hùng Tam Tư lại khiến hắn ta vừa phẫn nộ lại vừa cảm thấy hoang đường: "Ngươi và ta cùng chảy chung dòng máu, thể xác chẳng khác gì nhau!"
Lúc này toàn thân Hùng Tam Tư đã được bao phủ bằng giáp cốt, sát khí phun trào trong nháy mắt, như muốn quét sạch thiên quân vạn mã trên chiến trường: "Nhưng lòng ta lại không bị tạp giao!" (1)
(1) Tạp giao: bị nhiễm bẩn, bị pha trộn nhiều thứ khác nhau.
Lưỡi đao của hắn ta vẫn đang bị Linh Hi Hoa nắm lấy. Nhưng đao quang chém ra từ trong hư không như thác nước, chỉ chớp mắt đã bao phủ lấy Linh Hi Hoa!
...
Lại nói đến nhục thân của Viên Mộng Cực đã biến hóa thành thần tướng cự viên, không ngừng cao lớn, đâm thẳng vào trong mây, chen đám tượng thần xung quanh đến ngã trái ngã phải.
Tuy rằng chỉ có nửa người ở ngoài biển mây nhưng vẫn to lớn như núi, cao vút trong mây.
Răng nanh hiển hiện, mặt đỏ như máu, con ngươi màu vàng óng không nhúc nhích, quan sát một đám tiểu yêu đang đứng trên Thiên Yêu Pháp Đàn.
Trong mây không ngừng có gợn sóng thần huy nổi lên, là do Thần đang không ngừng hấp thu thần lực bên trong Vạn Thần Hải.
Thần không có quan hệ gì với Hổ Thái Tuế.
Trong vô số những năm qua, Phong Thần Đài của Thái Cổ hoàng thành đã vận chuyển không ít lực lượng cho thế giới Thần Tiêu. Lực lượng dồi dào hội tụ thành biển, sau vô số năm tháng, thai nghén ra "linh".
Thần chính là kẻ mạnh nhất trong số đó, đã giết chết những kẻ khác, độc chiếm bảo địa.
Mặc dù có lực lượng dồi dào nhưng hiện tại Thần vẫn chưa thể xưng là "Thần", cũng không thể xem như sinh mệnh.
Bởi vì Thần chỉ có được lực lượng mà thiếu thốn việc được sinh ra trong thiên địa, trong dó bao gồm cả thần hồn, thể xác và những thứ khác nữa.
Có một danh xưng tương đối thích hợp —— gọi là "Thần anh". (2)
(2) Anh: hài nhi, đứa trẻ.
Thần cũng không có trí tuệ phức tạp nhưng trong quá trình trưởng thành dài đằng đẵng, đã có bản năng sinh mệnh. Bản năng của thần là muốn trở thành một sinh mệnh hoàn chỉnh.
Lúc Vạn Thần Hải vừa mới xuất hiện, tượng thần chìm nổi, có một loại thủ đoạn kinh khủng được sinh ra dựa trên quy tắc, đang điều động sức mạnh của Vạn Thần Hải kêu gọi Thần.
Thần tiềm ẩn ở đáy biển, không dám động đậy.
Nhưng sự sợ hãi theo bản năng đó cũng không kéo dài, Thần thậm chí còn không có quá nhiều ký ức, để nhớ lại cảm giác đó.
Nên khi thủ đoạn căn cứ vào quy tắc kia vừa hơi tán đi, Thần liền lập tức xông tới "Kiếm ăn", cướp lấy Viên Mộng Cực ở gần nhất, cũng dễ đối phó nhất.
Toàn bộ Vạn Thần Hải đều là hậu hoa viên của Thần, thế giới Thần Tiêu chính là nhà của Thần.
Thần chính là thiên mệnh chi tử của thế giới này, làm gì cũng sẽ được che chở, "Pháp" chỉ là một loại bản năng.
Thần chỉ theo bản năng khiêm tốn cướp đi một bộ thể xác, để có thể tải được càng thêm nhiều lực lượng, "ẩn nấp" vừa phát sinh đã thành, trong lúc này chúng yêu hoàn toàn không hề phát giác được gì.
Sau khi nuốt chửng Viên Mộng Cực, trí tuệ của Thần đã thoáng trưởng thành.
Mặc dù không thể gọi là thông minh tài trí nhưng cũng có nhận biết mơ hồ, biết đám tiểu yêu nho nhỏ trên Thiên Yêu Pháp Đàn có lẽ sắp tấn công Thần.
Cho nên Thần lạnh lùng quan sát bọn họ.
Nhưng bây giờ là chuyện gì xảy ra? Sao bọn họ lại tự đánh nhau rồi?
Đại não còn có chút ngây ngô của Thần không cách nào xử lý vấn đề phức tạp như thế. Thế là muốn có càng thêm nhiều trí tuệ, vậy nên bàn tay khổng lồ mới phủ xuống, bao trùm toàn bộ Thiên Yêu Pháp Đàn đã vỡ nát!
Lúc này Cự Viên Thần Tướng đã vô cùng khổng lồ.
Năm ngón tay như năm đỉnh núi.
Đường vân trong lòng bàn tay giống như khe núi.
Áo khoác tung bay như sơn lâm lay động.
Thần lực vô biên cuồn cuộn chống đỡ hành động của vị thần tướng này.
Một chưởng mạnh bạo giáng xuống, như muốn một đòn diệt tuyệt toàn bộ Yêu tộc ở đây.
Nếu thật sự như vậy, Lộc Thất Lang cũng không sợ hãi. Mọi người sát cánh liều mạng đi lên, gã luôn có thể nhẫn đến cuối cùng, sau đó bắt lấy cơ hội tốt nhất.
Nhưng một linh cảm nhảy vọt lên tới tận não vô cùng mãnh liệt nói cho gã rằng, mục tiêu của Cự Viên Thần Tướng này là đốm lửa sâu trong tro tàn trong Thanh Đồng Cự Đỉnh kia.
Vậy thì không thể nhẫn thêm nữa…
Một chưởng như núi vừa mới trải ra.
Các yêu quái trên Thiên Yêu Pháp Đàn đã tan tác chim muông.
Bậc thang lên núi, đường xuống núi, góc vân đài và thậm chí ở giữa không trung, tất cả đều giống như một cánh hoa bị cắt xẻ.
Duy chỉ có Lộc Thất Lang đơn độc cầm kiếm còn lẻ loi trơ trọi đứng trước đỉnh đồng.
Khuôn mặt tuấn tú của gã hơi ửng đỏ, dõng dạc hiệu triệu: “Thiên Yêu Pháp Đàn là do tiên hiền để lại, chúng ta há có thể ngồi yên nhìn nó bị ác thần tùy tiện phá hủy?”
Thứ duy nhất trả lời gã là bàn tay đầy lông mang theo kình phong phần phật của Cự Viên Thần Tướng.
Đúng là thế sự suy tàn, lòng yêu cũng không còn được như xưa nữa.
Ngay cả Thiên Yêu Pháp Đàn cũng không còn ai bảo vệ nữa rồi.
Hùng Tam Tư và Linh Hi Hoa, Dương Dũ và Thử Già Lam, mấy kẻ này vừa né tránh nguy hiểm vừa tiếp tục đấu đá sinh tử, căn bản không thể trông cậy vào.
Chu Lan Nhược thân mang thần thông kinh khủng, rất khó bị lợi dụng.
Xà Cô Dư thì chỉ cần là việc không liên quan tới mình, ả sẽ trốn nhanh hơn bất cứ ai khác.
Cái tên Sài A Tứ kia đã chạy lên tầng núi cao hơn, đang ở đó lải nhà lải nhải gì đó, có lẽ là muốn khuyên nhủ. Nói mấy câu ngớ ngẩn gì mà chặt xương cánh tay của trẫm…
Còn Thái Bình quỷ sai…
Nghĩ đến cảm giác nguy hiểm từng cảm nhận được trên người Thái Bình quỷ sai, Lộc Thất Lang lập tức điểm tên: “Quỷ sai huynh, anh hùng thiên hạ chỉ có ngươi ta. Cơ hội trong lúc nguy nan, là thời điểm bắt tay liên thủ, giải cứu thiên hạ…”