Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3450 - Chương 3450. Hạt Cát Hóa Tiếng Kiếm Ngân (1)

Chương 3450. Hạt cát hóa tiếng kiếm ngân (1)
Chương 3450. Hạt cát hóa tiếng kiếm ngân (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Thân hình mập mạp của Thái Bình quỷ sai xoay mấy vòng, đã leo lên bậc thang, ngay cả quay đầu đáp lại một cái cũng không có!

Trong đầu Trư Đại Lực gã toàn là chính nghĩa chứ không phải đồ ngu. Thiên Yêu Pháp Đàn này đã bị phá hủy không biết bao nhiêu năm, còn sợ bị hủy thêm một lần? Ai biết họ Lộc rắp tâm cái gì!

Quảng trường trên núi lớn như vậy bỗng trở nên trống rỗng, âm u ảm đạm.

Thần huy ngãn vạn không chiếu tới nơi vô phúc.

Thiên Yêu Pháp Đàn quy mô và cổ xưa như một viên đạn xoay vòng dưới lòng bàn tay lông lá. Còn Lộc Thất Lang thì chính là một hạt cát trên viên đạn này.

Sau đó hạt cát phát ra âm thanh của kiếm!

Đó là ánh bình minh đầu tiên kết thúc đêm dài vô tận. Là âm thanh đầu tiên được sinh ra trong yên lặng phong hóa vĩnh hằng.

Đương nhiên rất sắc bén!

Phải lấy đau đớn đâm tỉnh quá khứ, phải lấy máu tươi mở ra tương lai.

Lộc Thất Lang trước nay luôn là công tử phú quý như hoa như ngọc, lại có thể luyện ra kiếm ý huyết hỏa như vậy, quả là khiến Khương Cổ Thần ở thế giới trong kính nọ cảm thấy bất ngờ.

Đặc biệt, hắn có thể nhìn thấy sự tài tình khéo léo cân xứng trong tiếng kiếm ngân này. So với bàn tay khổng lồ như ngọn núi, thanh kiếm trong tay Lộc Thất Lang chỉ như một sợi lông trâu. Bản tôn được kiếm quang vờn quanh của Lộc Thất Lang cũng chỉ như hạt bụi.

Nhưng gã đã bay thẳng lên trời, cầm kiếm đối diện kẻ địch.

Bàn tay khổng lồ trùng khớp với sơn đài.

Các yêu quái ở ngoài sơn đài.

Duy chỉ có Lộc Thất Lang còn đang không ngừng bay lên, không ngừng bay lên… cho đến khi chạm vào nhau.

Ánh kiếm chợt phân hóa thành ngàn vạn, hàng nghìn hàng vạn sợi đâm xuyên qua bàn tay khổng lồ, như ánh rạng đông đâm toạc đêm dài.

Chu Lan Nhược đứng trên đường xuống núi, từ xa cảm nhận được Bất Lão Tuyền đã đắc thủ, im lặng nhìn xem…

Bàn tay khổng lồ bị đâm xuyên, nhưng không có máu tươi, không thấy miệng vết thương, thậm chí ngay cả Cự Viên Thần Tướng tỉnh tỉnh mê mê kia cũng không có phản ứng đau, có lẽ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng thần lực mênh mông trong bàn tay khổng lồ kia đã triệt để hỗn loạn. Như nước chảy xiết, va chạm, hòa lẫn.

Xen lẫn, hoàn toàn pha trộn!

Kết quả mà điều này dẫn tới đủ để hủy diệt hết thảy Yêu Vương có mặt ở đây, một chưởng mang theo thần lực khổng lồ như vậy đã hoàn toàn mất đi khống chế, chỉ tiếp tục giáng xuống theo quán tính.

Giống…

Giống như là… một danh gia chưởng pháp, bị đánh gãy tay chân.

Một bàn tay lông lá khổng lồ như vậy, đường gân cũng giống như dòng sông dãy núi, sao có thể bị cắt đứt một cách dễ dàng?

Nếu thật sự muốn ra tay với gân cốt, cho dù có sức mạnh Yêu Vương cũng không thể nào làm được.

Lộc Thất Lang chỉ dựa vào linh cảm có một không hai của mình, chèo thuyền du ngoạn trên sóng biển gầm gào giận dũ. Mỗi một tia ánh kiếm đều đâm vào tiết điểm thần lực quan trọng nhất mới khiến cho dãy núi đứt mạch, nước biển chặn dòng.

Lúc này.

Bàn tay khổng lồ của Cự Viên Thần Tướng chán nản rủ xuống, dựa vào quán tính tự có của nó, vẫn mang theo tiếng vang dữ dội.

Ngàn vạn tia kiếm quang đâm vào bàn tay cuối cùng hội tụ vào mu bàn tay của nó, tụ thành mỹ nam tử thản nhiên phiêu dật.

Quân tử như ngọc, như đứng trên ngọn gió, xuyên thẳng qua lớp lông dài như rừng rậm, chạy băng băng trên bàn tay khổng lồ vẫn còn đang bành trướng.

Dọc theo mu bàn tay, đến cổ tay, đến cánh tay.

Lộc Thất Lang đã lao vút qua độ cao mấy trăm trượng, hơn ngàn trượng.

Dường như đến lúc này Cự Viên Thần Tướng mới ý thức được bàn tay đã tách rời khỏi thân thể, mới cảm nhận được thần lực đang va chạm lẫn nhau ngoài tầm khống chế.

Trong con mắt màu vàng óng của hắn ta lóe lên vẻ hoang mang bất tận.

Thần lực va chạm dần dần tạo nên sóng to gió lớn, cuối cùng hắn ta cũng cảm nhận được đau đớn. Bàn tay mất đi khống chế rơi xuống, phát ra tiếng vang kinh thiên động địa.

Lại chẳng thể làm hư hại Thiên Yêu Pháp Đàn, hắn ta cũng không thể khống chế sức mạnh, lấy hỏa chủng ra khỏi đỉnh.

Sự nóng vội của bản năng, suy nghĩ ngổn ngang, cơn đau tươi sống… mọi thứ lẫn lộn vào nhau. Đến mức khiến hắn ta hoàn toàn mất hết kiên nhẫn với yêu vật nhỏ bé xông lên dọc theo cánh tay.

“Grào!”

Hắn ta há miệng gào thét, sức mạnh mang tính hủy diệt bộc phát theo bản năng xoay mòng sau hàng răng nanh thanh tưởi.

Sau đó, cầu vồng treo trên bầu trời.

Lúc đó Thử Già Lam và Dương Dũ còn đang chém giết, tuy chưa thôi giằng co, nhưng đều khắc chế, chỉ chiến đấu trên vách đá. Hoàn toàn không phải kiểu liều lĩnh đấu sống đấu chết như Hùng Tam Tư và Linh Hi Hoa, đánh tới tận Vạn Thần Hải.

Tiện tay đẩy ra mộc chùy Dương Dũ đưa tới, dễ dàng chuyển mắt về phía vách đá dựng đứng… Nhìn thấy Lộc Thất Lang nhảy vọt lên, đâm một kiếm vào cổ Cự Viên Thần Tướng.

Ánh kiếm sắc bén và độc đáo cũng đã… xuyên thấu thần lực mang tính hủy diệt đang xoay tròn trong miệng.

Kiếm thuật do Lộc Thất Lang của Thần Hương Hoa Hải sáng tạo ra, nghe nói có sức mạnh xuyên thủng hết thảy. Hôm nay mới thấy quả nhiên là vậy.

Lại nói Lộc Thất Lang một mình xông vào miệng của Cự Viên Thần Tướng, với sức mạnh to lớn, đánh xuyên sức mạnh hủy diệt ngưng tụ trong miệng đối phương, đương nhiên là có mục đích của bản thân.

Đương nhiên không thể nào là vì cái gì mà “Bảo vệ Thiên Yêu Pháp Đàn mà các bậc tiên hiền để lại”.

Vì một tòa Thiên Yêu Pháp Đàn còn đang thiêu đốt, dù hy sinh thế nào cũng không có gì lạ. Nhưng vì một Thiên Yêu Pháp Đàn đã tắt không biết bao nhiêu năm, gần như chỉ còn lại một chút vinh dự về mặt ý nghĩa còn sót lại mà hy sinh một hạt giống Thiên Yêu như gã, đáng giá sao?

Hết chương 3450.
Bình Luận (0)
Comment