Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nhân tộc có một câu, “lòng người khó dò”.
Nói trắng ra, cho dù lòng người hay lòng yêu, nào chỉ cách một tầng da bụng, mà còn có cơ bắp cốt nhục. Đừng ai nghĩ tới chuyện nhìn thấu ai.
Đám yêu quái bây giờ, kẻ nào cũng thông minh giảo hoạt, ý nghĩ xấu xa đầy một bụng.
Thời đại dùng cảm tình và lý tưởng là có thể lừa gạt cả thiên quân vạn mã đã trôi vào dĩ vãng rồi!
Cái thứ đầu óc đơn thuần như Viên Mộng Cực lại trở thành của hiếm!
Cho dù gã cổ vũ như nào, lừa gạt như nào, cũng không lừa được một người giúp đỡ.
Nhưng lúc chúng yêu tan tác chim muông, gã đã thấy được cơ hội.
Không ai chịu ra tay, về mặt khác, có lẽ cũng không ai nhận ra giá trị của Cựu Viên Thần Tướng. Có ai sau khi thực sự hiểu rõ giá trị của Cự Viên Thần Tướng rồi mà còn có thể ngồi yên nhìn hắn ta lấy đi hỏa chủng trong đỉnh?
Linh cảm của gã nói cho gã biết, ngoại trừ Linh Hi Hoa đã dẫn phát sức mạnh của Vạn Thần Hải từ sớm thì trong Vạn Thần Hải này còn ẩn giấu một kẻ xem trận khác.
Nhưng lý luận nói cho gã biết, người quan sát này cũng giống như Linh Hi Hoa, mục đích đối với Vạn Thần Hải không giống như Lộc Thất Lang gã.
Cơ hội ra đời ngay trong sai lầm. Hiện tại mặc dù không phải thời điểm quan trọng trong kế hoạch, chưa đạt được thời cơ tốt nhất, nhưng vẫn có thể xem là một thời cơ.
Cái gọi là mời không bằng tình cờ gặp, linh cảm tuyệt hảo vốn là do trời sinh!
Một kiếm kia xuyên thủng sức mạnh hủy diệt còn đang xoay tròn, một mình Lộc Thất Lang nhảy vào miệng của Cự Viên Thần Tướng.
Như thể nhảy vào một cái vực sâu kinh khủng không thấy đáy!
Thần lực mênh mông gần như hóa thành thực chất, thành những vệt sáng vụt qua trong vực sâu thăm thẳm.
Hai bên “vách đá” xếp thành từ núi thịt mà ánh sáng thỉnh thoảng chiếu tới là những ngôi điện thờ san sát dày đặc nối tiếp thành hàng.
Chúng giống như cơ quan quan trọng nhất của cơ thể này, là tạng phủ được lấp đầy đến mức cực hạn, tô điểm cho phần cơ thể bên trong của Cự Viên Thần Tướng trở nên vừa thần dị vừa đáng sợ.
Trong mỗi một điện thờ đều có một vị thần.
Mặc dù tất cả đều nhắm mắt mím môi, không hiện thần thông. Nhưng có thần huy lưu chuyển, quang minh giao thế, tự toát lên uy nghiêm của thần. Đủ loại thần uy hòa lẫn vao nhau, tạo ra sức nặng không thể lu mờ.
Nhảy vào bụng Cự Viên, thấy được Vạn Thần Quật.
Tất cả những thứ cảm nhận được và thấy được trước tầm mắt, không khác một chữ so với những lời lão tổ từng nói.
Nhưng rõ ràng Cự Viên Thần Tướng này là một sinh mệnh mới, thậm chí là sau khi xâm xoạt Viên Mộng Cực mới sinh ra linh trí đơn giản.
Mà tất cả những thứ này, đều đã thấy được rõ ràng từ trước.
Tầm nhìn của Thiên Yêu hoàn toàn khác với phàm tục.
Thần huy lờn vờn khắp bốn phía trong vực sâu có một sự liên hệ mơ hồ đang sản sinh.
Chúng bị linh trí đơn giản quản chế, có phản ứng tương đối chậm chạp. Đương nhiên, có sự ủng hộ của toàn bộ Vạn Thần Hải, phản ứng có chậm đến mức nào cũng mang theo lực sát thương to lớn. Luồng sức mạnh mênh mông đó một khi trào lên thì sẽ giống như băng trên đỉnh núi, hồng thủy dâng trào, tốc độ nhanh đến mấy cũng chẳng còn ý nghĩa.
Kiếm trong tay Lộc Thất Lang không ngừng đâm ra, luôn đâm rách những liên hệ đó trước kia chúng kịp sinh ra. Đương nhiên đây không phải kế sách tiêu diệt triệt để, cũng không thể nào triệt để.
Nhưng trong quá trình này, gã đã dần dần tiếp cận mục tiêu.
Vực sâu không gió, gã tự mang gió mà thời. Tốc độ rơi xuống cực nhanh, lướt qua không biết bao nhiêu điện thờ, từng bước một rơi xuống vực sâu..
Phá núi vượt biển, lấy xuống Thần Anh!
…
…
Nửa người Cự Viên Thần Tướng vẫn ở trong biển mây, còn đang thu nạp sức mạnh của Vạn Thần Hải, còn đang bành trướng, mặc dù không nhanh và mạnh như ban đầu, nhưng giống như vĩnh viễn không bao giờ kết thúc.
Cánh tay phải mất khống chế đã che lên đỉnh Thanh Đồng, tiện thể chôn lấp sơn đài.
Giống như trở thành một tòa sơn đài khác.
Đương nhiên, thần lực không ngừng cọ rửa, ánh kiếm mà Lộc Thất Lang đâm ra cũng đã bị gột đi.
Hiện tại không thể di chuyển đơn thuần là do trí tuệ của Cự Viên Thần Tướng chưa phát triển theo kịp, còn chưa biết làm sao xử lý thần lực hỗn loạn. Nhưng biển lớn nổi sóng, cuối cùng cũng có lúc lắng lại.
Thần lực mà Phong Thần Đài của Thái Cổ Hoàng Thành đưa tới giới này vốn là sức mạnh thuần túy được “gột rửa” rất nhiều lần. Chỉ triệu hiển vạn thần thì khó tránh khỏi một chút dấu vết do trình độ phức tạp khác nhau, cần khống chế sơ qua, dẫn chúng tới cùng một phương hướng.
Thần lực không ngừng bành trướng, tất cả ấn ký đều biến mất, cuối cùng vẫn sẽ quy trả về với sức mạnh ban đầu.
Chúng yêu ở đây đều không phải hạng phàm tục, đương nhiên đều biết sự nguy hiểm của Cự Viên Thần Tướng này. Nhưng đều có suy tính riêng.
Gió núi lạnh thấu xương, thần hình Xà Cô Dư như ẩn như hiện. Nhưng phảng phất có một âm thanh lạnh lùng truyền tới: “Ngươi trời sinh đã có ác cảm với Thần?”
Nàng ta hỏi Trư Đại Lực.
Có lẽ là vì đồng hành một đoạn đường, lúc chạy khỏi Thiên Yêu Pháp Đàn, Trư Đại Lực đã vô ý chạy trốn tới gần chỗ nàng ta.
Hung danh của Xà Cô Dư, không nói thì cả thiên hạ cũng đã biết, khắp các khu vực lân cận như Thần Hương Hoa Hải, Thiên Tức Hoang Nguyên, có ai mà không sợ?
Có thể nói, trong tất cả các thiên kiêu có mặt tại đây, không một ai dám đứng bên cạnh nàng ta mà không chút phòng bị.
Duy chỉ có Thái Bình quỷ sai này, như thể không biết chữ “chết” viết thế nào. Hay là hắn ta cường đại đến mức không sợ đánh lén?
Ngay cả cái kẻ đứng thứ năm trên Thiên Bảng Tân Vương như Dương Dũ, sau khi phát hiện sức mạnh chân thực của Linh Hi Hoa cũng cảm thấy sợ hãi đấy.