Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trư Đại Lực thoáng sửng sốt, hơi bất ngờ vì Xà Cô Dư trầm mặc ít nói lại đột nhiên hỏi chuyện mình. Nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, nghiêm túc đáp: “Ta không có ác cảm với thần, ác cảm của ta nhằm vào ‘ác’. Ta chỉ giết tà thần, ác thần.”
Xà Cô Dư nói: “Yêu giới nhiều tà thần, ác thần như vậy, ngươi giết hết được sao?”
Trư Đại Lực nói: “Ta chỉ làm điều mình có thể làm.” Hắn ta một thân y phục dạ hành và một thân thịt mỡ, đều không ăn nhập gì với những thiên kiêu ở đây.
Nhưng sự bình tĩnh và kiên định của hắn ta lại khiến hắn ta không hề nhỏ bé.
Chạy.
Lúc tới gần Xà Cô Dư, thật ra hắn ta không nghĩ nhiều như vậy. Chỉ là so với Chu Lan Nhược danh môn quý nữ, khí chất dịu dàng, bản năng hắn ta lại cảm thấy, Xà Cô Dư có vẻ vô hại hơn.
Xà Cô Dư không nói gì thêm.
Khoảng chừng qua năm nhịp thở, Trư Đại Lực lại nói: “Ta có thể hỏi ngươi một chuyện này không, ta vẫn luôn muốn hỏi nhưng không hỏi, ban nãy nhìn thấy Viên Mộng Cực chết đi một cách đơn giản như vậy, đột nhiên lại muốn hỏi.”
Lời này nghe hơi lòng vòng, nhưng ý nghĩa rất rõ ràng.
Xà Cô Dư không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý, chỉ lẳng lặng nhìn Cự Viên Thần Tướng, chú ý biến hóa bên phía Vạn Thần Hải.
Trư Đại Lực bèn thấp giọng hỏi: “Vì sao ngươi lại đồ sát thân tộc?”
Xà Cô Dư không nói gì.
Chỉ có tiếng gió đụng vào vách đá.
Vù vù.
Không biết đang hô hoán cái gì.
…
Lúc này Thần Sơn có ba khu chiến trường.
Thử Già Lam và Dương Dũ thì không cần phải nói. Lộc Thất Lang thì đang ở trong bụng của Cự Viên Thần Tướng. Hùng Tam Tư và Linh Hi Hoa đã giết tới tận biển mây cuồn cuộn, tượng thần xung quanh đều chủ động né tránh.
Cả hai đều yêu không phải yêu, người không phải người, ma không phải ma, lao vào đánh nhau, đủ mọi thủ đoạn nguy hiểm quỷ quyết đều được thi triển.
Là quân cờ đại diện cho Tam Ác Kiếp Quân tranh chấp ở thế giới Thần Tiêu, tự phụ là “Linh tộc đầu tiên trên thế gian”, Linh Hi Hoa đương nhiên có bản lĩnh phi phàm. Thông hiểu công pháp Yêu tộc, Nhân tộc, Ma tộc, kết hợp nhuần nhuyễn, phát huy tối đa ưu thế thân thể.
Ngược lại thì Hùng Tam Tư gần như không thể sử dụng thân thể, chỉ không ngừng thi triển đao thuât phi phàm.
“Vì thành tựu vĩ đại, chúng ta nhất định phải trải qua đau đớn.” Lúc này trên người Linh Hi Hoa một nửa là sương đen, một nửa là xương nhọn, cuồn cuộn giữa biển mây, giọng điệu hiểm ác: “Ngươi may mắn trở thành Linh tộc, phải chấp nhận bản thân mới đúng. Chẳng lẽ nhắm mắt lại thì bộ dạng của ngươi sẽ không phải thế này nữa. Tỉnh dậy sau giấc ngủ, còn có thể trở lại ngày hôm qua?”
Đương nhiên Hùng Tam Tư biết làm sao để đâm vào chỗ đau của Linh Hi Hoa.
Ví dụ như ta mới là Linh tộc đầu tiên trên thế gian mà Tam Ác Kiếp Quân công nhận.
Ví dụ như yêu văn trên mặt ngươi vốn là ngài ấy định thực hiện trên mặt ta, cuối cùng lại từ bỏ.
Nhưng Hùng Tam Tư không nói.
Những thứ mà Linh Hi Hoa kiêu ngạo, với hắn ta chỉ là sỉ nhục.
Cho nên hắn ta im lặng.
Hắn ta im lặng giữa vạn thần, im lặng chém giết.
Trái tim còn đang đập trong lồng ngực, là tiếng vang duy nhất trong cơ thể hắn ta.
Những bức tượng thần chìm nổi trong biển mây, là những tác phẩm điêu khắc bằng đất sét không có cảm xúc.
Cho dù trước kia có là loại thần linh nào, thì ở trong thế giới Thần Tiêu này, bọn chúng quả thực chỉ là công cụ mang theo thần lực mà thôi.
Hùng Tam Tư im lặng xuất đao, mỗi một đao dường như đang lặp lại quá khứ.
Đau khổ ngày này qua ngày khác trong Thiên Kiếp Quật, nơi mặt trời không bao giờ chiếu sáng.
Trong Tử Vu Khâu Lăng đầy địch ý, hắc bào che thân, hắc diện che nhan.
Hắn ta không có bằng hữu, thật ra thì cũng không có địch nhân.
Giết chóc hoàn toàn không hề mang theo cảm xúc, tất cả mọi việc đều chỉ nhằm kinh doanh.
Có mối thù truyền kiếp với Tam Ác Kiếp Quân, nhưng thù này có lẽ cả đời cũng không thể báo.
Dù sao, sau khi thoát khỏi Thiên Kiếp Quật, đến cả bóng dáng của Tam Ác Kiếp Quân hắn ta cũng không thể tìm thấy.
Mà bây giờ, cuối cùng thì những thứ trước kia kinh doanh được đều chỉ là bọt nước —— những cốt cán mà hắn ta thu mua, những con bù nhìn mà hắn ta thao túng, thuộc hạ phục tùng hắn ta, từ đầu đến cuối chỉ là một vở kịch hài hước.
Vị Tam Ác Kiếp Quân kia, đang ngồi ở dưới đài lặng lẽ quan sát!
Nhìn nhân vật trong vở kịch giãy dụa vươn lên thế nào, khổ tâm trù tính ra sao, dùng thân phận Hổ Thái Tuế, đưa ra những cái nhìn lạnh nhạt bàng quan và những lời chỉ bảo cao cao tại thượng.
Thật đáng hận a.
Thật đáng hận...
Trong biển mây huy hoàng, tượng thần chìm nổi.
Cự Viên Thần Tướng vẫn đứng yên ở đó, trở thành một khung cảnh giống như ngọn núi.
Thanh Cốt Khải Chiến Đao này, trầm mặc cứng cỏi, thực sự giống như một vị lão tướng quân trên sân khấu.
Không phải không có thuở thiếu niên.
Mà những tâm tình thời niên thiếu kia, đã bị dồn nén vào những ngày bị tùy ý cắt tỉa như những cây xanh trong chậu.
Keng keng keng keng!
Âm thanh của đao thương ngân lên như tiếng chiêng kêu.
Kịch hay sắp bắt đầu.
Vào lúc này, trận chiến giữa Linh Hi Hoa và Hùng Tam Tư đang diễn ra gay cấn, đây là lần đầu tiên hắn ta công khai thể hiện thực lực không chút kiêng kỵ như thế, công khai chiến đấu với tư cách là một Linh tộc.
Hắn ta mặc kệ Tam Ác Kiếp Quân có phải Hổ Thái Tuế hay không, hắn ta chỉ biết rằng bản thân biến thành bộ dáng như bây giờ, không phải là tai nạn, mà là cơ duyên.
Nếu không trở thành thân thể Linh tộc, thì sao có thể có lực lượng của ngày hôm nay được?
Tam Ác Kiếp Quân đã hứa với hắn ta rằng sau khi ván cờ ở Thần Tiêu kết thúc, Linh tộc sẽ có thể bước đi dưới ánh mặt trời, đứng sừng sững giữa thiên địa!
Mà hắn ta – được coi là Linh tộc đầu tiên trên thế gian, sẽ trở thành linh tổ, tận hưởng vinh quang vô tận.
Hắn ta sử dụng gai xương làm mâu, năm ngón tay làm dao găm, liên tục cắt ngang lưỡi đao.