Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Giữa những âm thanh vang dội, hỏa tinh do cọ sát liên tục sinh ra.
Sương mù dày đặc bên nửa người bên trái lập tức ngưng tụ thành hắc giáp, gai xương màu trắng bên nửa người bên phải trải dài ngang qua, giống như một cái khóa trói buộc trên người.
Nửa bên phải giống như một cái lồng giam, trong đó cơ ngực và eo không tồn tại chút huyết sắc nào của Hi Linh Hoa, cũng nửa ẩn nửa hiện khóa ở bên trong đó.
Hắn ta thể hiện ra trạng thái dung hợp cường đại hơn, đôi mắt giận dữ của hắn ta chỉ chừng một cái, hỏa tinh sinh ra từ sự giao nhau giữa năm ngón tay như dao găm và lưỡi đao, một điểm trong đó vừa vặn rơi xuống trên người của Hùng Tam Tư.
Một điểm màu đỏ chuyển sắc sang màu đen, trong nháy mắt hắc diễm bừng bừng bốc lên, bao trùm toàn bộ Hùng Tam Tư!
Hùng Tam Tư đưa ra quyết định rất nhanh, chuyển lưỡi đao, lưỡi đao theo thân di chuyển, dùng đao kình cực kỳ mạnh mẽ, chém nát hắc diễm phủ quanh người ra.
Hắc diễm này có tính ăn mòn cực kỳ mạnh mẽ, khi rải rác trong biển mây, nó lại khiến thần lực tiêu tán, phát ra âm thanh xèo xèo.
Dù xuất đao kịp thời nhưng toàn bộ quần áo, lông tóc đều bị cháy rụi, mặt nạ trên mặt biến thành tro đen và rơi xuống.
Nếu như không phải trên người được cốt giáp bao phủ, thì lúc này không biết trên người còn sót lại bao nhiêu miếng thịt lành lặn!
Vì vậy, tất cả lũ yêu có mặt đều nhìn thấy khuôn mặt xấu xí như rãnh nước trên gò đất của hắn ta.
“Nhìn đi! Nhìn xem bộ dáng của ngươi đi!” Linh Hi Hoa điên cuồng hét lên: “Yêu, ma, nhân, ngươi thuộc tộc nào?”
Cốt mâu đâm thẳng vào ngực của Hùng Tam Tư, đâm thẳng vào tấm giáp ngực của Hùng Tam Tư, đâm hắn ta lùi lại vào trong biển mây cả trăm trượng!
Mà trong khi Hùng Tam Tư đang bị đẩy lùi, hắc diễm trên người hắn ta lại bốc lên. Ngọn lửa này tồn tại mãi mãi và không bao giờ có thể dập tắt được!
“Ta…”
Hùng Tam Tư dừng lại bằng một chân, giẫm lên biển mây, dường như chặn cả đại địa rộng lớn, thân hình đang bay ngược của hắn ta đột nhiên dừng lại.
Những gợn sóng vô tận lan ra với hắn ta là trung tâm.
Những bức tượng thần bị hất văng dọc đường dường như đang đứng chia ra hai bên đường, làm đội thị vệ nghi thức cho hắn ta. Hành lang mây dài dằng dặc tựa như đã trở thành bậc thềm vinh dự của hắn ta, hắn ta không hề giống như bị đánh bay, mà lại giống như sắp quay trở về.
Trên cơ thể của hắn ta đang bốc cháy.
Trên bộ cốt giáp màu trắng, dấy lên ngọn lửa màu huyết sắc!
Huyết diễm ngay lập tức xua đuổi hắc diễm ra khỏi cơ thể.
Thân hình tuấn kiện đứng giữa rừng tượng thần.
Mắt hắn ta cụp xuống, khuôn mặt hắn ta ẩn dưới ánh lửa màu huyết sắc, lúc sáng lúc tối. Sự hung dữ và đáng sợ của gương mặt bây giờ có thể so sánh với ma đầu kinh tởm nhất.
Lúc này, hắn ta mới rốt cục lên tiếng: “Lúc đầu, ta không biết Tam Ác Kiếp Quân chính là Hổ Thái Tuế. Để che giấu bản thân và sống sót ở Tử Vu Khâu Lăng, ta đã cố ý mài mòn dây thanh quản, dùng đao phá hủy gương mặt … Đúng vậy, ta biết hình dáng bây giờ của ta là như thế nào.”
Giọng nói tra tấn tai người nghe kia, giống như lời thì thầm của ác ma.
"Giờ nghĩ lại, mỗi lần Hổ Thái Tuế thấy ta cố gắng hết sức để cải trang, chắc hẳn trong lòng phải thập phần vui thích?”
“Ông ta nắm tất cả mọi thứ trong tay, chưa từng thất thủ. Mà bản thân ta lại liều mạng chạy ra khỏi Thiên Kiếp Quật, tìm đủ mọi cách để chạy tới Tử Vu Khâu Lăng, dùng tất cả mọi thứ có thể để che giấu thân phận, quản lý sức mạnh của mình, chỉ là để ông ta dùng một phương thức khác để bồi dưỡng ta.”
“Bây giờ nghĩ lại, tại sao Tử Vu Khâu Lăng lại trở thành lựa chọn của ta, tại sao tên ở phòng giam cách vách của ta, hết lần này tới lần khác lại là tên đó, tại sao bọn ta lại có thể tìm được cơ hội đào thoát… Tất cả đều nằm trong sự kiểm soát của ông ta.”
“Mấy năm nay, thoáng qua như một giấc mộng a.”
“Ác mộng chưa bao giờ tỉnh lại!”
Đôi mắt hắn ta nhìn sang, thâm trầm hơn cả huyết sắc, sắc bén hơn cả thanh đao: “Khuyển Hi Hoa... hay Linh Hi Hoa. Ngươi cho rằng mình sẽ tạo ra sự khác biệt gì? Ông ta sẽ cho ngươi lòng tự trọng hay sự tự do sao?”
Ngọn lửa màu đen bao quanh đường nét cơ thể của Linh Hi Hoa, giống như một đường hỏa tuyến đồ lên trên cơ thể. Đột nhiên động một cái, tàn ảnh biến mất, rồi lại xuất hiện trên bầu trời phía trên phía sau bên trái của Hùng Tam Tư, hắn ta từ trên cao nhìn xuống, một mâu chém xuống!
Hắn ta tựa hồ hoàn toàn bất động, nhìn Hùng Tam Tư bằng ánh mắt hung ác ẩn chứa căm ghét: “Ngươi dùng cái gì để chống lại ta?!”
Hùng Tam Tư xoay người lại xuất đao, lưỡi đao vừa vặn chém thẳng vào mâu phong.
Thân ảnh của Linh Hi Hoa biến mất rồi lại xuất hiện, từ trên không trung, hắn ta phát động một trận công kích dữ dội vào Hùng Tam Tư. Một ngọn cốt mâu, điểm hoa lê rơi như tuyết.
Hùng Tam Tư lại vững vàng như núi, dưới chân gần như bất động, một chuôi trường đao hộ thân, gió mưa không thể lọt vào.
Lưỡi đao và mâu phong va chạm liên tục, tạo ra những vệt tia lửa dài nhảy múa như những dải phi đới. Một phần biến thành màu đen, một phần biến thành màu máu, còn có rải rác một vài đốm... đỏ thẫm tán lạc, rồi biến mất.
Đòn tấn công của Linh Hi Hoa quá nhanh, dưới những dư ảnh chồng chéo, sương mù đen và gai xương gần như tạo thành những hình vẽ kỳ lạ.
Hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi điều khiển Linh Nham, vận dụng linh khu. Nhưng lại nói mê nói sảng, nói cái gì mà tự do, bàn cái gì mà tự bản thân mình!”
Ta ở chỗ này đang ngoắc đuôi xin xỏ, quỳ lạy cầu xin sự thương sót.
Ngươi dựa vào cái gì mà bàn luận về lòng tự tôn?
Dựa vào cái gì mà có thể mở miệng, rồi nói tự bản thân mình?
Chẳng lẽ ngươi không giống ta, phải trải qua sự sỉ nhục cùng cực nhất trên đời, bị ghép vào một cơ thể thằng chẳng ra thằng ông chẳng ra ông hay sao?
Hùng Tam Tư nhà ngươi…có gì hơn người cơ chứ!