Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3470 - Chương 3470. Tiếc Nuối Cả Đời

Chương 3470. Tiếc nuối cả đời
Chương 3470. Tiếc nuối cả đời

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Quả nhiên, âm thanh rộng lớn trong Phong Thần Đài lập tức cự tuyệt: “Lối đi hẹp, không đưa được Thiên Yêu.”

Nhưng lại nghe Thiền Pháp Duyên lớn tiếng nói: “Ta nguyện tự tước đạo đồ, xuống làm Chân Yêu, chỉ cầu tiến vào thế giới Thần Tiêu, bảo vệ tính mệnh thiên kiêu Yêu tộc, giết một thiên kiêu Nhân tộc!”

Ai cũng biết ông ta làm vậy là vì Tri Văn Chuông, nhưng quả thực, không ai nghĩ ông ta lại quyết tâm đến nhường này!

Lúc này, vị cường giả chủ trì Phong Thần Đại bỗng chốc cũng thấy rung động, qua một lúc mới thông qua Phong Thần Đài đáp lại: “Cho dù tự tước đạo đồ, thân thể Thiên Yêu vẫn không thể làm như vậy, xin Bồ Tát lượng thứ.”

Dừng một chút, âm thanh kia lại bổ sung: “Tri Văn Chuông chính là chí bảo Phật môn của Yêu tộc, nên trở về với Phật môn.”

Lời này chính là cho Thiền Pháp Duyên một viên thuốc an thần, bày tỏ Thái Cổ Hoàng Thành tuyệt đối không ham muốn Tri Văn Chuông, cũng không cho phép Khuyển Ứng Dương hoặc Chu Huyền đút túi Tri Văn Chuông.

Mặc dù Thiền Pháp Duyên hy vọng Thái Cổ Hoàng Thành khẳng định rõ ràng Tri Văn Chuông thuộc về Cổ Nan Sơn hơn chứ không phải Phật môn Yêu giới mông lung mập mờ như vậy, nhưng cũng hiểu, hứa hẹn đến đây đã là cực hạn.

Kỷ Tính Không ở bên cạnh nhìn chằm chằm cũng không dễ nói chuyện đến vậy.

Phong Thần Đài đưa ra lời chiêu mộ, các vị Thiên Yêu đều tán thành.

Đây là chuyện đã định.

Chu Huyền và Khuyển Ứng Dương được chiêu mộ đã xuất hiện trên Phong Thần Đài. Chỉ kịp nhìn nhau một cái, ánh sáng rực rỡ đã xoay quanh, thân hình nhoáng lên một cái rồi biến mất.

Toàn bộ Phong Thần Đài lập tức thu lại quang quy, như thể biến thành một bệ đá tầm thường, không thấy một chút linh lực nào. Có lẽ là phải tích lũy rất lâu mới có thể khôi phục sử dụng.

Nhưng đây là cái giá để “đảm bảo một trăm phần trăm”.

Giờ khắc này, Chân Yêu đã vào trận!

Trong Huyết Nhục Vạn Thần Quật tăm tối.

Hùng Tam Tư tuyệt vọng quỳ xuống, lẳng lặng trở thành một pho tượng.

Cây thương bạc lấy từ Vũ Tín bị thần nguyên nhuộm thành một cây thương vàng, yếu ớt rơi xuống không trung. Rơi vào Thần Lực Kim Hải đang nhanh chóng khô cạn, vang lên âm thanh cô độc cuối cùng khi rơi vào nước.

Khi cán thương rơi xuống, Thần Lực Kim Hải cũng không còn tồn tại.

Tiếng cười lớn của Linh Hi Hoa khi xoay người rời khỏi, tiếng chém giết vang lên vì điều gì ngoài Vạn Thần Quật, tất cả đều rất xa xôi. Chẳng hiểu vì sao, âm thanh rơi xuống nước này lại tiến vào trong đầu.

Sóng nước trong đầu như gương, chiếu ra từng gương mặt mơ hồ.

Ta đã quên ai?

Hắn ta nghĩ.

Sư phụ, đại sư huynh, tứ sư đệ bất hạnh, tiểu sư đệ có cơ hội vấn đỉnh đồng cảnh vô địch.

Còn có…

Chiêu Nam tự xưng đệ nhất đao khách Lâm Truy.

Đúng rồi, là tam sư đệ thân thiết nhất.

Sư phụ bận rộn quân vụ, một năm trở về Lâm Truy không được mấy lần.

Đại sư huynh thay vai trò của đại sư phụ lâu rồi, đôi khi cũng phải cố gắng tỏ ra uy nghiêm mới có thể quản thúc bọn họ. Ngày ngày quan tâm việc tu hành của người này rồi quan tâm việc học của người nọ, bản thân còn phải tham dự Cửu Tốt Quân Lược, còn phải trị quân…

Bản thân hắn ta làm đại sư huynh cũng quá dễ dàng, chỉ cần đưa các sư đệ đi chơi.

Chiêu Nam thích đi theo hắn ta nhất.

Đấu thương Nam Bắc, đánh quyền Đông Tây. Diễu võ giương oai, vui quên trời đất.

Có họa cùng nhau xông vào, có nạn… đại sư huynh gánh.

Hắn ta nghĩ rằng mình không thể nào quên tam sư đệ, bởi vì đao thuật hắn ta dùng ở Yêu giới đa phần là linh cảm của Kế Chiêu Nam năm đó.

Chỉ là lâu dần, những người và sự việc đã khắc sâu ấn tượng đều càng ngày càng không dám nhắc tới.

Bởi vì khả năng về nhà càng lúc càng xa với, cố gắng càng nhiều, thấy càng nhiều, càng hiểu được hai chữ tuyệt vọng là như thế nào.

Khổ tâm trù tính, tham gia thế cục Thần Tiêu lần này là cơ hội cuối cùng mà hắn ta dùng tất cả để đánh cược, lại đánh ra con đường cho Hổ Thái Tuế đi lên đỉnh cao.

Những giãy dụa trong Vạn Kiếp Quật, tất cả mọi cố gắng trong suốt mười ba năm nay…đều không uổng phí. Đúng vậy, đều dâng hiến cho Hổ Thái Tuế.

Càng cố gắng, càng bất hạnh. Càng giãy dụa, càng thống khổ.

Vì sao khi đó hắn ta không chết quách trên chiến trường!

Vì sao nhiều lần đau đến mức không thiết sống như vậy mà vẫn gắng gượng sống tiếp!

Những cảm xúc nóng hổi như bàn ủi dí mạnh lên vết thương này cũng nhanh chóng vơi đi.

Thực sự quá mệt mỏi…

“Lần này tới Quan Hà Đài, sư huynh có giành được hạng nhất không?”

“Đã nói rồi mà sư huynh! Lần này huynh đoạt giải nhất, lần sau ta đoạt giải nhất!”

“Thua rồi ư, không thể nào? Được lắm lão nhị, có phải huynh muốn để tới lần sau giành với ta không? Ấy, không đúng, lần sau thì huynh quá tuổi mất rồi, ha ha ha, nằm đó! Nằm đó! Huynh cứ xem ta đi!”

“Lại đi Vạn Yêu Chi Môn? Con đường này còn chưa thông đâu! Được được được, trách nhiệm, trách nhiệm, bây giờ huynh càng ngày càng giống Đại sư huynh, nhàm chán! Đi đi, đi đi… Bảo trọng!”

Trong đầu tựa như có âm thanh như vậy vang lên. Tựa xa tựa gần.

Hăng hái khi đó, thỏa thuê mãn nguyện khi đó.

Đều qua rồi…

Hùng Tam Tư cảm giác ý thức của mình đang ngày càng rời rạc.

Thân thể cũng đang rơi xuống.

Như thế tất cả mọi chuyện cũ, cuối cùng cũng một đi không trở lại.

Nhưng mà…

Là thanh âm gì?

Là ai đang nói chuyện?

Là ai đang kêu gọi cái gì?

“Người này là…”

Người này là?

Người?

Hoàng Hà... Khôi thủ?

Tề quốc... Hoàng Hà khôi thủ?

Người giành được hạng nhất tại Hoàng Hà Hội của Tề quốc?

Tề quốc, Hoàng Hà Hội, hạng nhất! ?

Kế Chiêu Nam? !

Hùng Tam Tư đang rơi xuống, bống nhiên trừng mắt!

Không phải kế Chiêu Nam...

Khương vọng?

Không quen…

Nhưng không quan trọng.

Vinh quang ta không giành được, ngươi giành được rồi sao?

Đại Tề ta từ hiện tại đến tương lai vẫn luôn tâm nguyện trở thành bá quốc, ngươi hoàn thành rồi sao?

Sao ngươi lại tới đây?

Cũng như ta sao?

Giờ khắc này, thân hình Lộc Thất Lang vừa lúc lao xuyên ra khỏi Huyết Nhục Vạn Thần Quật, còn hắn ta thì đang rơi xuống đáy Thần Lực Kim Hải khô cạn… Đó đã là hố sâu máu thịt do da thịt Cự Viên Thần Tướng bị nứt ra, cây thương mạ vàng kia vừa lúc dựng thẳng bên cạnh.

Thân thể cường tráng của hắn ta rơi xuống đáy hố máu thịt, phát ra một tiếng động lớn, trong Huyết Nhục Vạn Thần Quật này, nghe vô cùng tịch mịch.

Nhưng hắn ta đã đưa tay sang bên cạnh, bắt lấy cây thương được rót thần nguyên kia.

Ánh mắt hắn ta sáng rực.

Mái tóc hắn ta tung bay.

Không thấy khôi thủ Hoàng Hà Đại Tề…

Tiếc nuối cả đời!

...

...

Hết chương 3470.
Bình Luận (0)
Comment