Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Từ khi Phong Thần Đài tuyên bố nhiệm vụ vinh quang, rồi Lộc Thất Lang xông ra khỏi Vạn Thần Quật, lướt qua Khương Vọng, nhìn thấy hắn rơi xuống biển mây, một mình xuống núi…
Chẳng qua chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Đương nhiên Lộc Thất Lang không chịu thả người đi.
Không nói tới tính chất không cho phép né tránh của nhiệm vụ vinh quang và phần thưởng hậu hĩnh của nó.
Chỉ riêng niềm kiêu hãnh và trách nhiệm của một thiên kiêu Yêu tộc cũng đã định sẵn rằng gã không có lựa chọn khác.
Gã tung người lên thành quỹ đạo hình cầu vòng, với tốc độ nhanh hơn Linh Hi Hoa rất nhiều, xuyên qua biển mây, đuổi theo Khương Vọng. Linh Cảm giương mắt, tùy thời mà đi. Kiếm quang như thể hội tụ thành một vùng biển khác dưới biển mây, hôm nay lưng chừng núi ắt sẽ đổ một trận mưa to!
Nhưng có một bóng người còn nhanh hơn gã.
Là Chu Lan Nhược vẫn luôn ngăn chặn ở cửa xuống núi, cũng đã ẩn hiện rất nhiều lần.
Nàng ta không có lý do gì để thả lỏng, bởi vì dưới núi có Bất Lão Tuyền!
Nhưng chỉ thấy những tàn ảnh đã vỡ nát.
Róc rách, Bất Lão Tuyền giữa sườn núi, có tiếng nước chảy vang lên, thủy thân ngưng tụ thành yêu thân.
Thanh thủy ra phù dung, nàng ta đi ra từ Bất Lão Tuyền!
Cây đàn đã bị chém đứt dây kia chẳng biết đã xuất hiện trong tay từ lúc nào, chẳng biết đã phục hồi như cũ từ lúc nào.
Tay ngọc gảy dây đàn một cái, huyết châu chảy trên dây.
Thân ảnh hùng ưng giương cánh, bay lượn trong gió tuyết, mang theo khí thế quyết liệt chém vỡ biển mây, khó khăn lắm gạt ra mấy pho tượng thần, rơi xuống lưng núi.
“Ting!”
Giữa thiên địa vang tiếng đàn.
Đao quang kiếm ảnh tên bay thương chém... cùng ập tới!
Gió núi quá lạnh.
Trên thềm đá dẫn lên núi, Thái Bình quỷ sai đeo khăn che mặt đứng như một pho tượng đất, trông còn khô khan hơn cả tượng thần trong Vạn Thần Hải.
"Nhiệm vụ vinh quang đã ban xuống, vì sao ngươi không đuổi theo giết hắn?" Thanh âm của Xà Cô Dư đột nhiên vang lên, nghe còn lạnh lẽo hơn gió núi.
Khương Vọng nhảy ra từ trong gương, mà cái gương kia lại được giấu trong ngực Trư Đại Lực, cũng được Trư Đại Lực mang vào lão trạch Sài gia... Những tin tức này sẽ không bị bỏ qua.
Theo lý mà nói, Trư Đại Lực phải nên là kẻ tích cực chứng minh bản thân mình nhất, thế nhưng hắn ta lại chỉ đứng yên ở nơi này.
"A?" Thái Bình quỷ sai ngơ ngác một chút, dường như tới giờ mới phản ứng lại, buồn bã nói: "Hoàng Hà khôi thủ, đệ nhất Nội Phủ, Võ An Hầu... Quá nhiều người, không biết nên giết ai."
Thiên ngôn vạn ngữ, cũng chỉ là một câu không biết.
Không biết, Đạo.
Trước khi gặp được Thái Bình Đạo Chủ, Trư Đại Lực hắn ta chưa từng biết "Đạo" là cái gì?
Hắn ta chỉ ngơ ngác sống qua từng ngày một.
Người tên Khương Vọng kia, có lẽ là Nhân Sai, có lẽ không phải.
Thái Bình Thần Phong Ấn cũng đã biến mất, giống như đã từng tồn tại, lại giống như chưa từng có.
Nhưng một thân đao thuật sở học là Thái Bình Bảo Đao Lục vẫn còn đó.
Lúc phân niệm của Đạo Chủ gia thân, cảm nhận chiến đấu tuyệt diệu kia hắn ta vẫn còn có thể nhớ lại được.
Tâm tình lần đầu tiên đánh tan tà giáo, giết chết Tà Thần làm ác... vẫn còn nhớ rõ.
Trong lòng tự có Thái Bình nghiệp, tranh quyền đoạt lợi chỉ là tục sự!
Đời này sở cầu là gì?
Đơn giản chỉ là... "Dưới đêm dài nhìn trăng sáng, vì thương sinh cầu thái bình."
Hắn ta nghĩ, Thái Bình Đạo nhất định tồn tại, nhất định tồn tại ở một nơi nào đó trên đời này, lý tưởng thiên hạ thái bình nhất định sẽ được thực hiện.
"Đúng vậy." Xà Cô Dư dường như cũng rung động trước câu trả lời của Thái Bình quỷ sai, lên tiếng: "Trên đời này có quá nhiều người, quá nhiều thần, cũng quá nhiều yêu."
"Thực lực của ta như thế, đi cũng không làm nên chuyện gì." Trư Đại Lực nói: "Còn ngươi thì sao, vì sao ngươi không đuổi theo giết hắn?"
Thanh âm của Xà Cô Dư rơi xuống thềm đá: "Với Yêu tộc mà nói, chúng ta đều là những kẻ tội không thể tha. Ta khác gì hắn chứ?"
Nàng ta cũng chẳng hề che giấu điều gì: "Đương nhiên, một trong những nguyên nhân là hắn rất nguy hiểm."
Thế là đều trầm mặc.
Sự trầm mặc ấy kéo dài bên trong gió núi, lại bị gợn sóng trong Vạn Thần Hải đánh vỡ.
Tòa kim đài được thần lực đúc nóng kia, vào lúc này phát ra ánh sáng rực rỡ, trong luồng sáng đó có hai hư ảnh kinh khủng, đang ngưng thực, cuồng phong đột nhiên nổi lên ——
Chân Yêu sắp giáng lâm!
"Ta muốn sống." Xà Cô Dư bỗng nhiên nói.
"Ta muốn sống, cho nên ta giết sạch bọn họ."
"Ta cũng không biết tại sao lại muốn sống nhưng ta muốn sống."
Nàng ta nói như vậy, liền cầm song đao lên, xích văn tỏa ánh sáng, nhanh chóng nhảy ra khỏi Thần Sơn.
Trư Đại Lực suy nghĩ một chút, mới ý thức được Xà Cô Dư trả lời vấn đề mà lúc trước hắn ta đã hỏi —— Vì sao lại đồ sát thân tộc.
Muốn sống.
Không đi tham dự truy sát Khương Vọng cũng là vì muốn sống.
Hiện tại, Chân Yêu hàng thế, nàng ta lập tức quyết định thoát đi, cũng là vì muốn sống. Nàng ta tất nhiên không có bối cảnh gì để dựa vào, lại có hung danh lan xa, bị vị Chân Yêu nào đó thuận tay trừ ác thì cũng sẽ không có ai nói thêm câu gì.
Muốn sống, quả thực là một lý do đơn giản.
Về phần vì sao muốn sống mà lại đồ sát thân tộc, mối liên kết trong đó, nguyên nhân cụ thể của nó rốt cuộc là gì... Hình như cũng không quan trọng.
Xà Cô Dư chỉ cho Thái Bình quỷ sai một câu trả lời.
Ban đầu nàng ta cũng không phải muốn thuyết phục ai.
...