Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Chu Lan Nhược từ đầu đến giờ vẫn không tới gần Bất Lão Tuyền, lúc này đang ở trên đường núi nơi xa, trong lòng bán tín bán nghi. Khương Vọng này đã trải qua nhiều tuyệt cảnh sinh tử như vậy cũng không từ bỏ giãy dụa, hiện giờ thật sự cam lòng tự bạo linh thức?
Linh Hi Hoa không nhận được bất kỳ cảnh báo nào nhưng cũng không phải là kẻ ngốc, hắn ta vừa thấy Lộc Thất Lang cất kiếm, dưới chân liền nổi gió lốc, ôm theo vết thương trên tay cụt, đằng không về hướng đài sơn.
Giờ khắc này, tất cả kiếm khí, kiếm quang, nước Bất Lão Tuyền đều bị một kiếm kéo lên không trung.
Khương Vọng đứng ở dưới đáy Bất Lão Tuyền, cả người trần truồng chồng chất vết thương, như ẩn như hiện trong xích hỏa. Mỗi một vét thương đều là vết tích chiến đấu. Mỗi một đường cong cơ bắp, đều là một đạo kiếm thức trương dương.
Chúng ta sinh ra đã xích lõa, kết thúc cũng quy về xích thân. (1)
(1) Xích lõa, xích thân: ý nói cơ thể không có quần áo hay thứ gì che đậy.
Giờ khắc này, linh thức của hắn trải rộng thiên địa, uy nghiêm của hắn rung chuyển Thần Sơn.
Lưu tinh rợp trời, diễm hoa đầy suối, diễm tước rầm rì, Tất Phương hót vang.
Hỏa Vực đã bành trướng đến cực hạn!
...
Thời điểm Hứa Tượng Càn quyết định ủng hộ Cẩm Tú thì đã biết rõ bản thân mình phải đối mặt với điều gì. Người chết chìm là nguy hiểm nhất, bởi vì bản năng cầu sinh sẽ khiến cho kẻ đó dây dưa, kéo lấy bất kỳ người nào đến gần, kéo đối phương cùng chết.
Nếu như hắn ta cho Cẩm Tú sự ủng hộ vô hạn thì người chết chìm đã bắt được cây cỏ cứu mạng này, chắc chắn sẽ không buông tay. Mãi đến khi hút khô hắn ta, mãi đến khi hắn ta đã hao hết lực lượng không thể cho tiếp được nữa.
Thế nhưng là từ nơi sâu xa, hắn ta giống như nhìn thấy được thiếu niên lang cầm kiếm độc hành mấy vạn dặm, tiện tay lột xuống cẩm y mà hắn ta đã khoác, tiếp tục tiến lên trong gió tuyết, chỉ để lại một câu ——
"Ngươi quá yếu."
Điều này khiến cho hai mắt lúc đầu vốn đã chậm rãi nhắm lại, tức giận lại mở ra!
Lão tử là Thần tú tài Hứa Tượng Càn, được công nhận là đệ nhất tài tử của Tuyết quốc phía tây, đệ nhất mỹ nam ở Mục quốc phía bắc. Chẳng qua là bảo kiếm giấu trong hộp, chưa lộ phong mang (1), lại để cho hạng người bất học vô thuật như ngươi khinh thường sao?
(1) Phong mang: mũi nhọn.
Chết không nhắm mắt, chết không nhắm mắt a!
Ước chừng là tức giận quá mức nên trước mắt hắn ta biến thành màu đen, mọi thứ trong bầu trời tuyết cũng đều trở nên mơ hồ...
Cuối cùng, để lại trong tầm mắt là một gương mặt đẹp nhưng mỏng manh dễ vỡ như băng tuyết ngưng đọng.
Ai, đẹp thì đẹp thật nhưng tiếc là không phải Chiếu Vô Nhan.
Ở lúc ý thức đang bồi hồi giữa biên giới nát và chưa nát, một thoáng hoảng hốt này, khiến hắn ta bỗng nhiên giật mình ——
"Khương Vọng chưa chết!!!"
Hắn ta không biết mình có hét ra câu này không nhưng hắn ta đã dốc hết tất cả sức lực còn sót lại, tầm mắt hoàn toàn phủ xuống, ý thức rơi vào hắc ám, vô tỉnh vô thức, vô tri vô giác.
Mà nữ tử vượt qua quy tắc của Thiên Bi Tuyết Lĩnh, cất từng bước tới trong gió tuyết mênh mông, chỉ đứng ở đó, gió tuyết không dính vào người. Nàng đẹp nhưng lại mỏng manh yếu ớt, đẹp đến khó diễn tả, giống như một bức tượng băng lưu ly.
Nữ tử này chính là cường giả Diễn Đạo thứ hai ở Tuyết quốc bây giờ, thường được xưng là do Sương Tiên Quân Hứa Thu Từ chuyển thế, danh hiệu Đông Hoàng, tên gọi Tạ Ai.
Nàng lẳng lặng nhìn thư sinh nằm ngửa hình chữ đại trên mặt tuyết này, trong mắt không có chút tình cảm, nhưng dường như cảm nhận được cái gì, khẽ nhíu mày, như có điều suy nghĩ.
...
...
...
Linh thức nổ tung là cảm thụ như thế nào?
Về mặt tư duy, nó là sự thể hiện mỗi một sợi linh hồn đều bị ngàn vạn cây kim đồng thời đâm xuyên.
Loại đau khổ này một khi đã chịu thì bất cứ người nào cũng sẽ không muốn nếm lần thứ hai.
Khương Vọng cũng không muốn.
Nhưng sau khi chủ động xốc Cẩm Tú lên, tình huống hiện tại của hắn cũng không hề được giải quyết, chỉ có thể nói là vì Cẩm Tú của Hứa Tượng Càn nên hắn mới có thể thoáng dừng chân bên bờ vực sinh tử.
Hắn hiểu điều này thành... có thêm một cơ hội xuất thủ.
Sau khi lấy Chân Ngã Đạo Kiếm quyết đấu Lộc Thất Lang, hắn đã không còn thủ đoạn nào hữu hiệu, chỉ có thể dựa vào năng lực chưởng khống linh thức của mình, đánh lên con cờ sau cùng.
Là một trong những thủ đoạn trọng yếu của tu sĩ Thần Lâm, Linh Vực có thể đề cao chiến lực của bản thân mà áp chế chiến lực của đối thủ trên diện rộng. Nhưng sau khi nhảy ra khỏi Hồng Trang Kính, hắn chưa tìm được thời cơ để cho nó xuất hiện một cách thỏa đáng nhất.
Nó tiêu hao quá lớn lại không thích hợp với cường độ chiến đấu nghiêng về việc vận động thế này. Bởi vì vừa phải tạo dựng mối liên hệ với thế giới Thần Tiêu xa lạ này lại phải vừa di chuyển nhanh chóng... Linh Vực rộng tới ngàn trượng vuông, trong quá trình chỉ cần di chuyển một chút là mấy ngàn trượng di chuyển theo, cần không ngừng tan rã rồi dựng lại. Tổn lực, hao tâm, tổn sức đều quá mức kinh khủng.
Nhưng hiện giờ đã khác.
Bất Lão Tuyền không tính là rộng lớn đã trở thành lồng giam của hắn, mà Lộc Thất Lang, Chu Lan Nhược, Linh Hi Hoa đều đang ở trong phạm vi của linh vực!
Linh Vực đang bành trướng đến cực hạn này gần như bao trùm toàn bộ nửa sườn núi.
Lộc Thất Lang cất kiếm đi xa, Linh Hi Hoa hoảng sợ như chó nhà có tang.
Duy chỉ có Chu Lan Nhược là an tĩnh đứng dưới đường núi, ánh mắt bình tĩnh nhìn qua. Ánh mắt kia phảng phất như đã nhìn thấy tâm tư của Khương Vọng, phảng phất như đang hỏi ——
Ngươi nổ hay không nổ?