Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3480 - Chương 3480. Nguyện Ước Xa Vời

Chương 3480. Nguyện ước xa vời
Chương 3480. Nguyện ước xa vời

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Giờ này khắc này, ba chữ "Hứa Tượng Càn" biến thành "Khương Thanh Dương".

Bên trên hai chữ "Du lịch" có đường gạch chéo màu đó, dời đến trước hai chữ "Phúng viếng".

Mà bên trong một thế giới khác, dưới khoảng cách khó có thể tính toán, bên trong hiện thế, tại Thiên Bi Tuyết Lĩnh trắng xoá, lạnh lẽo, có một thư sinh trán cao, hôm nay còn cố ý bôi phấn nên trông có vẻ hơi lố.

Trên tay hắn ta cầm theo bao lớn bao nhỏ, trong đó, tay trái là son phấn bột nước, y phục quý báu, tay phải là các loại thuốc bổ, thức ăn trân quý.

Hắn ta chậm rãi bước từng bước trong tuyết, tư thế nghênh ngang.

Trong miệng khẽ hát ——

"Duỗi ý a bàn tay ~

Sờ ý a bàn tay ~

Sờ ý a mái tóc ~

Mùi hoa quế trên người a tỷ ~"

Ca từ đột nhiên im bặt, cả bên trong và bên ngoài cơ thể đột nhiên xuất hiện thêm không biết bao nhiêu vết kiếm, máu thịt trên mu bàn tay nhanh chóng rã ra, thấy được cả xương trắng.

Cảm giác đau nhức kịch liệt này đến quá mức đột ngột.

Bởi vì cân nhắc đến gương mặt anh tuấn vừa mới chỉnh trang của mình, nên hắn ta cố gắng ngửa ra sau một chút, lựa chọn ngã về phía sau!

Trong gió tuyết mênh mông, hắn ta đổ xuống, tạo thành một chữ Đại (大).

Tuyết thật lớn.

Tình nghĩa dày rộng.

Hy vọng xa vời ——

"Cản Mã Sơn song kiêu Khương Thanh Dương, đến Yêu giới du lịch!"

Lần đầu tiên gặp nhau tại Thiên Hữu quốc, người nhặt củi trong gió tuyết chỉ có hai chúng ta. Ta có thư viện đỉnh cấp, đại nho thiên hạ, đầy bụng tài hoa, dung nhan anh tuấn, mà ngươi chỉ có một thanh kiếm mẻ.

Ô hô ai tai!

Cõng tráp nhìn thiên kiêu thiên hạ, người vào mắt ta được mấy ai?

Có đôi khi văn tự chỉ hời hợt như thế nhưng thứ có thể ghi nhớ lại chỉ có văn tự.

Hi vọng biết bao rằng ngươi chỉ đến Yêu giới du lịch.

Mà ta cũng không đến Yêu giới để phúng viếng... Lão hữu!

Những con chữ khắc bên trên bức tường gạch ở thành Võ An, thay vì nói là Hứa Tượng Càn hắn lấy tay in tâm, tự mình khắc kết cục, chẳng bằng nói là một tưởng niệm xa vời.

Mà hắn ta cũng thực sự chờ nó được thực hiện, thế nhưng khi thần thông Cẩm Tú sinh ra phản ứng, giây phút hi vọng xa vời kia được thực hiện ——

Mẹ nó quá đau!

Cả cơ thể đầy thương tích, nằm thoi thóp gần như chỉ trong nháy mắt.

Hắn ta nằm ngửa trong gió tuyết trắng xóa, nghe tiếng tử vong đang dạo bước bên tai.

Thần thông Cẩm Tú ở trên người hắn ta, hắn ta đương nhiên có thể tháo bỏ bất cứ lúc nào.

Nguyện vọng không thể thực hiện, vậy thì không cần thực hiện cũng được.

Nhưng trong Thiên Bi Tuyết Lĩnh phong trấn tất cả thần thông đạo thuật, có thể áp chế thần thông phản phệ cực lớn này, Hứa Tượng Càn ta còn như vậy, thì vị lão hữu đang ở Yêu giới kia đang gặp phải tình cảnh thế nào?

Thôi thôi a!

Lão Hứa ta truyền thơ văn khắp thiên hạ, một chữ nặng hơn ngàn vàng, nếu chữ đã khắc xuống thì không thể lại đổi ý.

Liền dùng chí nguyện trong lòng ta, dệt cẩm y trên thân ngươi.

Tiểu tử họ Khương kia, phải thực hiện nó cho tốt, chớ làm nhục danh tiếng của Cản Mã Sơn song kiêu!

Chỉ tiếc, chỉ tiếc...

Ánh mắt xuyên qua gió tuyết mênh mông, trong vòng trời trắng xóa mờ mịt không nhìn thấy điểm cuối, thần quang bên trong hai con ngươi, dần dần tan rã.

...

Thần quang đang dần tan rã bỗng ngưng tụ trong nháy mắt.

Trong Bất Lão Tuyền đang nổi sóng, một đôi mắt vàng ròng bất hủ đột nhiên trợn trừng.

Cô cô cô, cô cô cô.

Con suối kia còn phát ra tiếng vang giả dối, tịch mịch như thế.

Bên dưới cẩm y đỏ rực thêu long, dệt hổ, Khương Vọng nhanh chóng lấy lại cảm giác thanh tỉnh ngắn ngủi.

Là thứ gì có thể khiến người rời xa quốc không biết đã bao nhiêu dặm, rời đi nhân gian không biết đã bao nhiêu ngày, trong thế giới Thần Tiêu thời thời khắc khắc phải đối mặt với tử vong này, sinh ra cảm giác an toàn?

Sau chớp mắt hoảng hốt, hắn lập tức ý thức được xảy ra chuyện gì, nhanh chóng đưa tay nắm lấy cổ áo, giật cẩm y trên thân xuống!

Trán Cao cuồng vọng! Chỉ là Ngoại Lâu, dệt Cẩm Tú cái gì? Một kích ta mà ta chịu, đã đủ khiến ngươi chết mấy lần!

Trong thân, ngoài thân, cả thân thể lẫn thần hồn, nhất thời trần trụi!

Cận kề cái chết cũng không muốn kéo lão hữu xuống nước.

Thần hồn không có gì che đậy, thân thể trần truồng đầy cảm giác có lực, lại lần nữa bại lộ trong làn nước của Bất Lão Tuyền.

"A!"

Sự đau nhức kịch liệt khi thần hồn bị tan rã khiến cho hắn dù đã cắn chặt răng, cũng không nhịn được mà phát ra tiếng rên khẽ!

Trong tiếng kêu rên này, kiếm khí cường tuyệt xông lên tận trời, một kiếm chém ra ngũ quang thập sắc.

Chân Ngã Đạo Kiếm, Phi Ngã Dự Ngã Giai Phi Ngã!

Kiếm này vừa nhấc lên, nâng lên toàn bộ kiếm khí, kiếm quang, thậm chí cả lực lượng thần suy, nước suối mãnh liệt, gần như cả tòa Bất Lão Tuyền trực chỉ Lộc Thất Lang ——

Cả thế gian lao đến, ngươi có rời đi không?

Một khắc trước đánh đối thủ chìm xuống đấy, một khắc sau liền nghênh đón phản kích quyết liệt như thế. Dù là cường giả như Lộc Thất Lang, nhất thời cũng không thể tránh, chỉ có thể không ngừng tăng lực vào thế kiếm. Thân thể đang treo ngược giữa không trung, giống như hợp làm một với thân kiếm.

Giờ khắc này, gã hiển lộ mũi nhọn, ánh sáng sắc nhọn gần như cắt nát ánh mắt.

Chân Ngã kiếm khí cùng động thế kiếm quang lần đầu tiên giao phong chính diện.

Đạo đồ cùng Đạo đồ phát sinh va chạm trực tiếp nhất!

Mà cùng lúc đó, thần hồn đang trần trụi của Khương Vọng, cũng phát ra tiếng gào thét thống khổ trong Uẩn Thần Điện. Linh Vực rộng chừng ngàn trượng vuông, trực tiếp trải rộng ra. Nó bành trướng gần như vô hạn, thể hiện ý chí của Khương Vọng, thống khổ của Khương Vọng, quyết tâm của Khương Vọng!

"Không được! Hắn muốn tự bạo linh thức!" Lộc Thất Lang là kẻ đầu tiên cảm nhận được nguy hiểm, nhanh chóng rút kiếm lui về phía sau, cũng truyền âm cảnh báo Chu Lan Nhược.

Hết chương 3480.
Bình Luận (0)
Comment