Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đến cảnh giới bây giờ của Khương Vọng, rất nhiều chiêu thức trong quá khứ đều rất khó có tác dụng.
Thứ kiếm thuật mà hắn ứng dụng là loại tranh đấu liều mạng, chính là phối trộn Nhân Đạo Kiếm Thức cùng Nhân Tự Kiếm, lấy Kiếm Tiên Nhân thống Ngũ phủ hạ xuống một kiếm tuyệt đỉnh khuynh sơn, cùng hai thức Chân Ngã Đạo Kiếm trình bày Đạo đồ.
Hai thứ này đều đại biểu kiếm ý, kiếm thế cực đỉnh của Khương Vọng hắn.
Mà kiếm chiêu cực đỉnh của hắn là Sương Tuyết Minh, là thức kiếm hỗn hợp giữa kiếm khí thành tia cùng tương tư sát kiếm, thức kiếm này có phạm vi rộng nhất cũng phức tạp nhất.
Trong đó "Danh sĩ thất vọng, sinh tử câu thù" là kiếm thức Khương Vọng hay sử dụng nhất trong Nhân Đạo Kiếm Thức, về sau xem qua núi sâu, nhìn thấy thiên địa nứt, trình bày ý, luyện chiêu thức tiến cấp thành kiếm thức "Nhất Tuyến Thiên". Nhưng vẫn giữ vững sự ngắn gọn cùng kiên quyết ban đầu của nó.
Khi nó xuất hiện thường là vì bêu đầu địch mà tới.
Nhưng Lộc Thất Lang cũng không phải kẻ dễ đối phó.
Khổ Hải Hồi Thân đương nhiên là hay, Nhất Tuyến Thiên đương nhiên sắc bén.
Nhưng trước khi tiếng chuông vang lên, gã đã lui tránh.
Gã lấy linh cảm xưng vương, nhưng cũng không ỷ lại vào linh cảm mà trong chiến đấu càng tuân theo phán đoán của bản thân, linh cảm có lúc là thần lai nhất thủ nhưng cũng có lúc chỉ là dệt hoa trên gấm. Mặc dù vì để tránh Tri Văn Chuông, gã cũng không đuổi quá gần nhưng trước khi Tri Văn Chuông có động tĩnh gì khác, gã tuyệt đối sẽ không buông lỏng cảnh giác.
Chim sợ cành cong không có gì đáng buồn cười, chim bị bắn chết mới là đáng buồn.
Khi một tuyến cắt thiên địa như nước thủy triều chảy tới, thân hình của Lộc Thất Lang đã ở bên ngoài ngàn trượng. Mà kiếm quang như kinh điện nối liền trời cao, nổ thành vô số tia sáng, mang đến một trận quang vũ cho Khương Vọng.
Gã chắc chắn sẽ không để Khương Vọng đi nhưng đối mặt với Tri Văn Chuông cùng Tam Muội Chân Hỏa hung hãn, gã cũng tuyệt đối sẽ không tự cao tự phụ.
Nhất Tuyến kiếm triều đón lấy kiếm quang vũ.
Kiếm quang cùng kiếm quang chém giết nhau ở mọi nơi mà chúng chạm tới.
Trong quang cảnh khiến người ta phải hoa mắt chóng mặt, thân hình của Khương Vọng xuất hiện rất rõ, giống như yếu tố hạch tâm nhất trong một bức họa, định trụ cuốn trục dài đã hỗn loạn này.
Chỉ thấy xích diễm vòng quanh người hắn, kiếm quang chói sáng trong mắt hắn, thanh sam trên người bồng bềnh, đứng ở đầu cơn thủy triều.
Hắn biến kiếm triều thành tuấn mã, giờ phút này lại nhảy ra kiếm triều mà đến, chẳng quan tâm gì mà giết vào trong kiếm vũ.
Kiếm quang cắt thành vô số vết thương trên người hắn, Bất Lão Tuyền tuôn ra sinh cơ chữa lành chúng.
Bên kia Lộc Thất Lang còn đang đấu kiếm nơi xa, vận dụng kiếm thuật đến cực hạn, vô số kỹ xảo hoa lệ chia cắt kiếm triều thành từng doạn. Bên này, đối thủ của gã đã từ bỏ kiếm thế, ngay cả phòng ngự cũng không quan tâm, như một con ngựa đang cuồng nộ mất cương, giết tiến đến đây.
Chẳng khác nào mãng phu!
Nhưng lại quá thỏa đáng.
Trận địa kiếm quang đầy tài hoa mà Lộc Thất Lang khổ tâm dựng ra bị đột phá như vậy. Gã không thể không thừa nhận, Khương Vọng này, bản thân chính là một thanh kiếm sắc. Lần nào cũng có thể cắt tiến vào chiến cuộc ở phương hướng thỏa đáng nhất, cấp tốc hoàn thành mục đích chiến thuật.
Gã đã lui một ngàn trượng, giờ phút này Khương Vọng đã giết tới nơi chỉ còn cách trăm trượng!
Dã Bình phải bất đắc dĩ quét ngang, dẫn nổ toàn bộ kiếm quang trước người. Thân ở trên không trung, đạp hoa thành đường, lui về phía Thần Sơn. Đây đương nhiên là phương hướng chính xác nhất nhất trước mắt, mỗi một bước Khương Vọng truy đuổi đến Thần Sơn thì hẵn sẽ lãng phí thời gian hai bước để chạy trốn.
Bỗng nhiên quanh thân có, Thông Thiên Hải cuồn cuộn.
Thân chịu Bát Phong Long Hổ!
Năm ngón tay Lộc Thất Lang khẽ quấn, khí kình quanh người gào thét như bạch mã, chở gã nhảy ra khỏi trói buộc, nhảy lên trăm trượng.
Giác Mộc Giao, Tâm Nguyệt Hồ... Ở trước có thất linh hiển hiện, trấn áp nguyên khí, định trụ ngũ hành.
Ở giữa thất linh là hoa mai đang rung động, nguyên lực cuồng bạo kia bỗng nhiên hóa hư không, mà giữa hư không lại nở ra vô số loại hoa, Lộc Thất Lang đạp hoa thành cầu, vượt qua như vậy.
Siêu phẩm đạo thuật Bát Phong Long Hổ!
Siêu phẩm yêu thuật Bạch Câu Quá Khích!
Siêu phẩm đạo thuật Thương Long Thất Biến!
Siêu phẩm yêu thuật Mộng Lý Tầm Hương!
Trong chớp nhoáng này, công thủ chuyển đổi nhanh đến mức người ta không kịp nhìn.
Cả hai bên không ai chiếm hời nhưng Khương Vọng đã đến gần.
Hắn há miệng muốn thốt lôi âm, Lộc Thất Lang đã phong bế Nhĩ Thức.
Chuông đồng trong tay đang định dộng, Lộc Thất Lang đã dẫm thất tinh, kéo dài khoảng cách ra xa.
Kim mang trong mắt đột nhiên phóng ra!
Triêu Thiên Khuyết ầm ầm đẩy ra, trấn áp thế giới thần hồn.
Nhưng bên trong thế giới thần hồn của Lộc Thất Lang lại nở rộ bồ công canh, bồ công anh màu trắng tung bay đầy trời, tụ về phía thiên khung, ngăn chặn tòa Thiên Môn cổ xưa này trong chốc lát ngắn ngủi.
Lục Dục Bồ Tát, nhất thời chưa thể thôi động Thiên Môn.
Cái Lộc Thất Lang cầu chính là nhất thời, muốn chính là Khương Vọng tự cân nhắc cái giá phải trả, biết khó mà lui.
Rầm rầm rầm!
Khương Vọng lựa chọn cường công!
Cửa đá Triêu Thiên Khuyết đã vỡ nát! Phật chưởng tỏa ra ánh sáng lung linh đã thò vào bên trong không gian bồ công anh rợp trời, trong lòng bàn tay có một cây trụ kim quang, trực tiếp đánh vào Uẩn Thần Điện của Lộc Thất Lang.
Trước tổn thương mình, sau đả thương địch.
Sau nháy mắt thất thần, Lộc Thất Lang đã chợt hiện linh quang, đánh vỡ mê vụ, tiếp quản nhục thân, đột nhiên cuốn cong người bay ngược, tránh khỏi họa bị bêu đầu.
Nhưng đóa tường vi nở ở nơi ngực đã bị một kiếm tước mất! Máu tim chảy ra ồ ạt!