Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nhìn Lộc Thất Lang chỉ trong chớp mắt đã chạy ra ngàn trượng, Khương Vọng chỉ vẩy kiếm một cái, đóa tường vi này liền bay lên không trung, chỉ trong chớp mắt đã tàn úa, cánh hoa bay lả tả đầy trời.
"Sau khi ta đi, dùng này làm hồi ức!"
Quay người liền.
Lời này giống như đang muốn nói rằng hắn có thể giết Lộc Thất Lang nhưng không giết, chỉ cố ý trảm yêu chinh.
Không phải không muốn, mà là không thể.
Trận giao phong ngắn ngủi dùng Khổ Hải Hồi Thân mở ra này, hắn chỉ dựa vào khí huyết dư thừa cùng thần hồn, sử dụng phương thức không màng hao tổn để chiếm tiên cơ chứ không phải kiếm thuật của hắn vượt trên Lộc Thất Lang.
Nhưng chiến tranh chính là kết quả của lấy mạnh hiếp yếu, chiến đấu cũng như vậy.
Giống như khi quyết đấu với Trọng Huyền Tuân ở Điểm Tướng Đài, Trọng Huyền Tuân cũng dùng Tinh Luân vỡ vụn để chiếm trước tiên cơ. HIểu được việc tận dụng mọi ưu thế của bản thân mới là một kẻ chiến thắng hợp cách.
Lộc Thất Lang bị thương vội vàng thối lui, cố nén đau nhức kịch liệt huy động Dã Bình, chém vỡ lôi âm Khương Vọng để lại.
Gã đương nhiên hiểu câu này chỉ là để kích thích tâm trí của mình, Khương Vọng đã đi nhưng vẫn để lại lôi âm là vì hy vọng nó còn có thể lập công —— đi như lôi đình vắt ngang trời cao, công thì tự tin như thủy triều. Quả thực là đối thủ đáng sợ.
Gã sẽ không bao giờ bị điều này ảnh hưởng, cũng không thể nào cam chịu.
Nhưng tám chữ này đương khiên sẽ khiến gã phải khó quên.
Tổn thương do yêu chinh bị chém này, đương nhiên là... đau nhức vĩnh viễn!
Ngay lúc này, gã đột nhiên hơi nghiêng người, tế kiếm ngang phía trước, lại nhìn thấy hư không tiêu tan, Khuyển Ứng Dương dẫm bước đi ra.
"Ngươi thế nào rồi?" Khuyển Ứng Dương vừa nói, tay liền có ánh ngọc phủ lên, dò xét về phía trước, muốn trị thương cho gã.
Lộc Thất Lang lại lùi về phía sau một bước: "Đừng lãng phí sức mạnh, hắn ta không phải là Thần Lâm bình thường!"
Khuyển Ứng Dương chú ý thấy, Lộc Thất Lang nói là đừng lãng phí sức mạnh mà không phải là đừng lãng phí thời gian.
Rốt cuộc là chiến lực kinh khủng đến mức nào, mà có thể khiến một Lộc Thất Lang luôn mắt cao hơn đầu phải nói như vậy?
Ông ta vốn định nói: "Dù có là Thần Lâm bất phàm đến mức nào thì còn có thể làm ta bị thương sao?"
Nhưng nhìn ánh mắt kiên định của Lộc Thất Lang, nhớ tới Dương Dũ, Thử Già Lam, Chu Lan Nhược đã chết dưới kiếm của Khương Vọng, ông ta chỉ ở xa xa trảo một cái về phía vết thương của Lộc Thất Lang, bắt lấy một sợi duệ ý, nói một tiếng "Bảo trọng", rồi liền biến mất giữa thiên địa.
Dao động tầng tầng lớp lớp tản ra trong hư không, Khuyển Ứng Dương hành tẩu bên trong lưu quang, đã trốn xa như vậy, cũng đã cố gắng ẩn giấu khí tức... nhưng lại bị bắt giữ trong nháy mắt.
Thiếu chủ Lộc gia bị thương thành như vậy, còn không biết vị lão tổ kia sẽ tức giận đến mức nào.
Cũng nên cho Nhân tộc phải trả một cái giá tương ứng, nhìn thử xem cái gì là uy của Chân yêu!
...
Cái gì là uy của Chân yêu.
Trước Khương Vọng, Hùng Tam Tư đã thấy được.
Đáp án của y là...
Không gì hơn thế này!
Y dùng thương điểm Phong Thần Đài, dẫn tới va chạm chính diện với Chu Huyền, lại rút thương mà đi, từ kim hải bổ về một thương.
Một thức Cố Nhân Quy này, đi là con đường thương ý, cho nên nó không bị những thứ bên ngoài như không gian, nguyên lực, mũi kiếm, kiếm khí ảnh hưởng mà trực tiếp lấy tâm ấn tâm, dùng tâm tình của mình, đâm vào trong tâm của Chu Huyền, cuối cùng mới quy về huyết nhục, thẳng đến phá vỡ trái tim Chu Huyền.
Thức này có thể nói là đã nắm chắc Chân của thương thuật, điểm hóa tùy tâm, đã tới cảnh giới tông sư.
Mặc dù Chu Huyền đã bắt đầu dùng thần thông nhưng trong lòng bà ta vốn chưa từng xem Hùng Tam Tư là đối thủ cùng cấp bậc, mới có thể ở lúc Hùng Tam Tư dùng thương điểm Phong Thần Đài, mà lựa chọn phương thức trấn áp thô bạo như thế.
Bà ta không để ý đến lời cảnh cáo, vừa muốn thắng được trong trận chém giết này, còn muốn bảo vệ bố trí của Phong Thần Đài nên giờ phút này mới bị tổn thương thần ý, liên luỵ đến tim.
Dưới sắc trời biến ảo vô tận, bà ta bị đánh đến phải ngửa đầu phát ra tiếng, liên hệ thành lập được với thế giới Thần Tiêu cũng bị xé rách dễ dàng!
Nhưng cũng vì lần hơi ngửa đầu này, Hùng Tam Tư không thể trông thấy, đôi con mắt hiển hiện Nhật Nguyệt Tề Thiên kia, từ khóe mắt có Yêu văn màu đen lan tràn ra. Những Yêu văn kia lan vào phía trong, bao trùm ánh mắt, che đậy Nhật Nguyệt, lan ra phía ngoài, giấu vào trong ngũ quan, bò đầy cả khuôn mặt.
Hùng Tam Tư còn chưa biết không biết tình huống sinh biến đã thương dẫm một bước lên cao, thừa thế truy kích, hai tay nắm lấy Lưu Kim Thương, xoay tròn nện xuống. Đầu thương như một cái chùy nặng đánh xuống, gõ vào mặt trống, muốn giết chết Chân yêu làm vang vọng hùng thanh.
Nhưng một tiếng trống vang đã lâu chưa thấy này, không thể được toại nguyện.
Bởi vì trên hai gò má của Chu Huyền, có một bàn tay che kín.
Là tay của Chu Huyền.
Dưới mu bàn tay, toàn bộ Yêu văn vừa lan tràn đã biến mất, bàn tay hướng lên trên, bắt lấy đầu thương!
Ông!
Thân thương khẽ run, phát ra tiếng run rẩy liên miên như nước thủy triều.
Hùng Tam Tư lại bị chế trụ giữa không trung!
Lúc này, hắn ta lại lần nữa lấy linh kiến huyết, một mình thành trận, thôi động lực lượng vô tận, từ cap ép xuống.
Nhưng cánh tay kia của Chu Huyền cứ bình tĩnh cầm đầu thương như vậy, không hề nhúc nhích.
Tuy có sức mạnh sơn hà nhưng không thể dời đi được chút nào.
Mà đôi tế kiếm kia, đã bị tiện tay vứt bỏ, rơi vào biển mây mênh mông.
Lúc này Hùng Tam Tư có thể nhìn thấy mặt của Chu Huyền, giữa đôi lông mày đang giận dữ, sát khí ngưng tụ thành thực chất, chỉ trong chớp mắt đã kéo đối thủ vào chiến trường kim qua thiết mã, sau đó dùng mắt làm thương, dùng ánh mắt làm dùi, thế muốn xuyên qua đồng tử đối thủ!