Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tuy thế giới Thần Tiêu không phải Yêu giới, tuy nó có quy tắc độc lập của bản thân mình nhưng tồn tại sáng tạo ra nó, dù sao cũng là Yêu tộc. Tồn tại lập nên pháp đàn này cũng là Yêu tộc. Tro cốt của những thiên kiêu Yêu tộc như Dương Dũ, Thử Già Lam, Chu Lan Nhược, vẫn có thể phát huy tác dụng rất lớn ở đây.
Vô Diện Thần là dã thần nhưng dù sao cũng đã từng thu nạp tín đồ Yêu tộc, là thần linh sinh trưởng tại Yêu tộc. Thần chìm nổi trong Vạn Thần Hải không trở ngại, xuyên thẳng qua hàng ngũ chư thần cũng không bị bài xích.
Vậy nên, tự nhiên nó cũng có thể điều động thần lực của Vạn Thần Hải, dựa theo mệnh lệnh của Vô Diện thần chủ, xây dựng một tòa thành ở nơi đây.
Nhân tộc xây thành Võ An ở chiến trường tiền tuyến mới mở, đương nhiên là một loại hoài niệm.
Thế nhưng khi Võ An Hầu Khương Vọng chưa hề chết đi thì nó tự nhiên trở thành một tồn tại mang ý nghĩa ký thác, có được một phần nguyện lực.
Tựa như đất Sở chín trăm năm không thể quên Hoàng Duy Chân, thần thoại Sơn Hải Cảnh luôn truyền khắp thiên hạ... Đây cũng là nguyên nhân để sau này Hoàng Duy Chân có thể trở về.
Những người tụng niệm tên Võ An Hầu kia, hoài niệm Võ An Hầu kia, nhớ tới sự tích của Võ An Hầu kia... Đều là những sợi hồng trần chằng chịt.
Nguyện lực như thế không thể mang hắn về Văn Minh Bồn Địa, Khương Vọng hắn cũng không có bản lĩnh như Hoàng Duy Chân.
Thế nhưng, nếu có thể xây dựng thành Võ An ở thế giới Thần Tiêu...
Thì tòa thành trì có đại quân Nhân tộc trú đóng ở Văn Minh Bồn Địa kia, cùng tòa thành trì lấy Thiên yêu Pháp Đàn làm cơ sở để xây dựng nên này, chắc chắn có thể hình thành sự kết nối.
Khi hai tòa thành trì có chung một mối liên hệ, Đại Tề Võ An Hầu là hắn này, liền có thể lấy được khả năng trở về kia!
Có điều, với cảnh giới bây giờ của hắn, tuy rằng thành công tạo ra khả năng nhưng cũng rất khó có thể thực hiện được loại khả năng này.
Thế nhưng, hắn còn có Tri Văn Chuông có năng lực Như Sử Tri Văn!
Một khi Tri Văn Chuông vang lên, nhất định có thể tìm ra phương pháp chính xác.
Thế là ngay thời điểm Hổ Thái Tuế không chút lưu tình diệt sát chư thần, tượng thần Vô Diện quỷ dị đi tới phía trước thanh đồng cự đỉnh, rải tro cốt thiên kiêu Yêu tộc lên đốm lửa đang chớp tắt kia.
Ngọn lửa trên pháp đàn đã từng bị trấn diệt qua một lần lại lần nữa phục hồi, trong nháy mắt đã chiếu sáng trời cao!
Bên trên ngọn hỏa diễm đang nhảy múa, dần dần xuất hiện hư ảnh của một tòa thành hùng vĩ, nguy nga nhưng im lìm, có vết đao, kiếm, thương cũng có vết máu như mới giội.
Lúc chư thần tịnh thế, hùng thành xuất hiện giữa trời!
...
Thời gian trở về trước đó.
Ngay lúc Hổ Thái Tuế cướp thân xác Chu Huyền, dễ dàng trấn áp Hùng Tam Tư, Khuyển Ứng Dương đang phi nhanh trên không trung, đi xuyên qua thiên khung chiếu sáng, bản thân cũng trở thành một bộ phận của ánh sáng.
Vùng đất Thần Tiêu không mặt trời, không trăng nhưng vẫn luôn có ánh sáng.
Khi ánh sáng lấp lánh dập dờn hiện ra thân ảnh của Khuyển Ứng Dương, cũng là lúc mang ý nghĩa ông ta đã bắt được "Chân".
Thiên kiêu Nhân tộc đã giết chết mấy hạt giống Thiên yêu kia, quả thực có thân pháp không tầm thường, phi nhanh chỉ để lại một luồng sáng đỏ trên không trung, còn không ngừng thay đổi phương vị để thoát khỏi việc bị khóa chặt, còn có từng đóa diễm hoa màu đỏ rực im lặng nở rộ sau lưng, đốt hết tất cả vết tích rồi mới biến mất.
Chỉ mỗi công phu chạy thoát thân này, quả thực, nếu không có sự nhắc nhở của Lộc Thất Lang, ông ta chỉ cần muộn thêm một chút, nói không chừng thật sự sẽ để hắn chạy thoát.
Nhưng bây giờ…
Trong luồng sáng lấp lánh, áo vải của ông ta nhẹ nhàng lật một cái, bàn tay phải dò vét vào ——
Núi non trùng điệp trực tiếp bị ấn sập, lõm xuống thành một chưởng ấn cực lớn!
Thân hình đang bay nhanh của Khương Vọng đột nhiên dừng lại trước hố trời chưởng ấn này.
Thế là một đường cầu vồng đang kéo dài kia cũng dần dần tiêu tán.
Chân yêu đến, một chưởng đoạn thanh hồng!
"Phản ứng không tệ, không hổ danh khôi thủ."
Khuyển Ứng Dương từ trên cao nhìn xuống, tán thưởng một tiếng, sau đó đại thủ lại nhấc.
Gió đang rút lui, nguyên khí đang quay lại, hố trời lõm xuống do chưởng ấn có vô số đất đá bay lên, thân hình của Khương Vọng cũng không tự chủ được mà lui lại... Dường như đang muốn lui đến trong lòng bàn tay Chân yêu này!
Ầm!
Hỏa Vực thiêu trời đốt đất trải rộng ra trong nháy mắt, chính giữa Hỏa Vực là một mảng sương máu nổ bên ngoài thân, cố gắng giữ vững Khương Vọng ở tại chỗ!
Tại thời khắc này, hắn hoàn toàn không rảnh để ý đến cực hạn chịu đưng của thân thể, gần như không ngừng thôi động huyết khí.
Mạch máu không ngừng nổ tung, lại không ngừng được chữa trị.
Cũng vì vậy mà sản sinh ra huyết khí vô tận phóng lên tận trời!
Khí huyết giống như trộn lẫn với nhau chống đỡ bầu trời, bên trên là thiên khung mênh mông, bên dưới là đất đai vô tận. Cũng bởi vậy mà sinh ra lực lượng cực kỳ vững chắc, tạm thời giúp Khương Vọng định trụ thân hình.
Khuyển Ứng Dương khẽ "a" mọt tiếng.
Không phải nói Bất Lão Tuyền đã sớm tịch diệt nhiều năm rồi sao? Hà cớ gì lúc này còn có thể cung cấp sinh cơ dồi dào đến vậy?
Trong câu chuyện thiên kiêu Nhân tộc chui vào Yêu tộc này, hình như còn có những tình tiết phức tạp hơn ở phía sau.
Khương Vọng lấy khí huyết dâng cao định trụ Hỏa Vực, lấy Hỏa Vực chèo chống bản thân, dùng cách này để đối kháng với việc Chân yêu truy bắt. Trong lúc đang thiêu đốt khí huyết, hắn cắn răng mở miệng: "Khương Vọng bất tài, đã làm phiền ngài vượt giới đuổi giết, không biết là vị Chân yêu nào đang ở trước mặt?"