Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Là một đứa nhỏ lễ phép." Khuyển Ứng Dương phát ra tiếng chậc chậc, cũng nghiêm túc đáp lại: "Chiếu Vân Phong Khuyển Ứng Dương."
Ông ta cũng không tự kiêu, nói xong liền một bước nhảy tới, đã chưa thể bắt Khương Vọng trong khoảnh khắc vậy thì cách Khương Vọng gần thêm một chút.
Hao tổn bây giờ, thứ tiêu hao chính là Bất Lão Tuyền. Hay có thể nói là Bất Lão Tuyền của Thiên tôn Lộc Tây Minh. Hà cớ gì phải thế!
Ông ta cứ như vậy mà bước vào Hỏa vực, tiếp nhận áp lực của toàn bộ Linh Vực ngàn trượng nhưng vẫn một bước đạp đến trước mặt Khương Vọng. Sau khi ông ta bước qua, Hỏa Vực phía sau ông ta mới xuất hiện một thông đạo trống rỗng do bị xuyên thủng.
Tay trái của ông ta cứ vậy khẽ nhấc, đỡ lấy cột khí huyết, Khương Vọng dùng cái này để chèo chống bản thân, còn ông ta lại dùng cái này để định trụ Khương Vọng! Từ cột chống trời biến thành cọc tù thân!
Cùng lúc đó, tay phải của Khuyển Ứng Dương lại không ngừng dò xét vào trong làn sương máu, muốn trực tiếp đặt lên trên mặt Khương Vọng.
Chênh lệch giữa Chân yêu cùng Thần Lâm thực sự quá lớn, đây là sự chênh lệch từ nhận biết đến toàn bộ các mặt.
Cho nên, ông ta vẫn có thể ung dung mở miệng: "Ngươi có thiên phú như vậy, trẻ tuổi như vậy, đã phải chết ở đây. Có cảm thấy tiếc nuối không?"
Khương Vọng khó khăn nhìn vị Chân yêu này, toét miệng, từ khóe miệng đến giữa hàm răng đều là máu tươi, lại cười nói: "Thiên Bảng Tân Vương mặc ta giết. Yêu tộc không thiên kiêu cho nên cần phải dùng Chân yêu để đuổi giết ta! Ta dù chết thì có gì tiếc?!"
Cột khí huyết đột nhiên nổ tung!
Linh Vực ngàn trượng cũng nổ tung!
Khí huyết cùng linh thức gần như muốn xé rách tất cả, dòng khí hỗn loạn cuồng bạo quét sạch mọi thứ trong nháy mắt!
Tay của Khuyển Ứng Dương bị nổ lên cao.
Khi tay ông ta rơi xuống lần nữa, lập tức vuốt phẳng luồng khí cuồng bạo.
Nhưng thân hình của Khương Vọng đã chạy ra khỏi ngàn trượng.
Lực lượng của Bất Lão Tuyền đang không ngừng khôi phục thương thế của hắn, lúc này hắn cũng thúc tốc độ của bản thân đến cực hạn. Tri Văn Chuông thắt ở cổ tay phát ra tiếng vang kéo dài.
"Sâu kiến há biết thiên quyến là gì? Yêu giới tuy nhỏ nhưng dạng hậu sinh như ngươi cũng không ít. HIện thế tuy lớn nhưng thiên kiêu như ngươi lại có mấy người? Lại nhìn Ngũ Ác Bồn Địa xem, còn có thể xây được bao nhiêu tòa thành mới!" Bàn tay Khuyển Ứng Dương vuốt phẳng luồng khí hỗn loạn, rồi lại đưa tay về phía tàn ảnh cầu vồng nơi xa, một chưởng ấn vào bên trong không gian, chỉ trong chớp mắt đã gần như đặt lên cổ Khương Vọng.
Khương Vọng đột nhiên vòng trở lại, kiếm mở Nhất Tuyến Thiên!
"Người như ta không phải chỉ có một. Người hơn ta còn có rất nhiều, chẳng khác nào trăng sáng trên trời cao!"
Trên thanh kiếm sáng như tuyết có hỏa tuyến lưu động, trực tiếp chặt đứt khí cơ đến từ Chân yêu, khiến cho bàn tay to đang duỗi ra của Khuyển Ứng Dương bắt hụt!
Xong một kiếm này, Khương Vọng lại nhảy ra xa ngàn trượng.
"Không đụng tường nam không quay đầu sao?" Khuyển Ứng Dương khẽ cười một tiếng.
Ánh sáng vô tận tập trung trước người Khương Vọng trong nháy mắt, ánh sáng co vào, ánh sáng vờn quanh, tụ thành một bức tường cao! Bên trên nối tiếp thiên khung mênh mông, dưới đất nối liền mặt đất bao la, phía bên trái phía bên phải đều không thấy bờ.
Thân hình Khương Vọng bay về phía nào, thì độ cao, độ dài của bức tường này liền kéo dài về phía đó, hắn liền dứt khoát giết qua.
Kiếm Tiên Nhân thống hợp Ngũ phủ, một kiếm tuyệt đỉnh khuynh sơn đụng thẳng vào!
Trên bức tường bằng ánh sáng cao chót vót, lấy chỗ kiếm đụng vào làm trung tâm, có từng vòng gợn sóng nổi lên.
Bản thân Khương Vọng cũng bị thương lục phủ ngũ tạng!
Hắn không dừng lại, mà dựa thế tiếp tục bắn ngược, cong người rẽ phải, bức tường bằng ánh sáng này nếu không có điểm cuối vậy thì cứ bay thẳng mãi đi.
Khuyển Ứng Dương chỉ vung tay áo, vô số lưu quang kết thành đao thương, kiếm kích, búa rìu... bổ thẳng về phía Khương Vọng. Bọn chúng va chạm với vũ khí lao ra từ bức tường ánh sáng, tưởng như có mấy ngàn cao thủ Yêu vương tung tuyệt chiêu, cùng giết thiên kiêu Nhân tộc.
Khương Vọng trực tiếp co người đụng vào trong đó!
Nếu chỉ tính ở cấp độ Thần Lâm, chiến lực đỉnh cao của Yêu tộc cùng Nhân tộc là không giống nhau.
Do giới hạn về thọ hạn, nên đối với Nhân tộc, nếu trước năm mươi tuổi mà còn chưa Thần Lâm thì sẽ bị phán định là rất khó có thể tiến xa hơn. Nếu sáu mươi tuổi còn chưa Thần Lâm vậy thì sẽ không còn khả năng vượt qua thiên nhân cách. Bởi vì, Nhân tộc sau năm mươi tuổi, khí huyết bắt đầu suy yếu. Đương nhiên, trong lịch sử cũng có không ít trường hợp ngoại lệ, nhưng sở dĩ nói là "ngoại lệ" là bởi vì nó chiếm số lượng rất ít.
Mà Yêu tộc trời sinh thọ nguyên kéo dài, hai trăm tuổi, ba trăm tuổi mới phong Vương là chuyện bình thường.
Những kẻ được liệt tên trên Thiên Bảng Tân Vương thường là những Yêu vương trẻ dưới trăm tuổi, Khương Vọng cũng không phải là người có chiến lực Thần Lâm đỉnh cấp, chỉ nhờ vào Bất Lão Tuyền cùng Tri Văn Chuông mới có thể áp chế những kẻ khác một chút mà thôi. Mặc dù hắn có thể quét ngang Thiên Bảng Tân Vương nhưng cũng không thể thật sự nói rằng Yêu tộc không thiên kiêu.
Có điều, lời mặc dù là nói như vậy, tự an ủi bản thân mình như vậy nhưng Khuyển Ứng Dương vẫn phải thừa nhận rằng, Khương Vọng này quả thực là nhân vật thiên kiêu nhất đẳng.
Kẻ này đặc biệt đến nỗi dù là cường giả Chân yêu như ông ta cũng không nỡ lập tức giết chết mà muốn nhìn thêm võ bị của Nhân tộc từ trên thân kẻ này... Muốn biết đạo thuật mới nghiên cứu được như thế nào, kiếm thuật thông thần như thế nào, kỹ xảo chém giết của Nhân tộc trẻ tuổi như thế nào.