Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sau khi Vũ Trinh đại tổ thất bại trong việc tranh giành ngai vàng với Nguyên Hi đại đế, ngài đã đi vào Hỗn Độn Hải, nhưng lại trở về trong trận huyết chiến giữa nhân và yêu, đồng thời xuất thủ tương trợ khi Nguyên Hi đại đế bị ám sát.
Mà Nguyên Hi đại đế lại di mệnh Phong Thần Đài, bố trí cả hàng vạn năm, chỉ để thúc đẩy linh tính của Vũ Trinh đại tổ trở về.
Điều này cũng đủ để được truyền lại như một câu chuyện giai thoại vĩnh cửu, khiến thế hệ mai sau đời đời khắc ghi.
Lý tưởng cả đời của một yêu từng là Thiên yêu như Hạc Hoa Đình, cũng chỉ là muốn trở thành một tồn tại giống như Nguyên Hi đại đế và Vũ Trinh đại tổ.
Nhưng đã nhiều năm như vậy, vẫn chỉ có một Nguyên Hi và một Vũ Trinh.
Thật vĩ đại biết bao!
Ngay lúc tâm trạng trong lòng của Khuyển Ứng Dương đang dâng trào, một Khương Vọng đang khốn khổ giãy giụa dưới kiếm của ông ta, đột nhiên tiến lên, giơ kiếm chém dọc, giương mũi nhọn lên!
Trong khi phần bụng bị kiếm quang xuyên thủng, thì mũi kiếm cũng đồng thời tiến thẳng tới mí mắt của Khuyển Ứng Dương.
Sự nắm chắc thời cơ đến mức cực kỳ hoàn hảo, ngược lại giống như cuộc đối đầu vĩ đại trong dòng sông thời gian dài là do hắn chuẩn bị.
Nhưng trên thực tế, hắn không hề chú ý tới bên phía Thần Sơn bên kia đã xảy ra chuyện gì, hắn thậm chí còn không thể có cách nào chú ý đến những chuyện khác bên ngoài hắn và Khuyển Ứng Dương.
Đầu tư toàn bộ tinh lực và tiền đặt cuộc vào trong cuộc chiến này, đây mới là lý do căn bản khiến hắn có thể chống đỡ lâu đến như vậy. Nếu không, cho dù có Bất Lão ngọc châu và Tri Văn Chuông, thì cũng đã bị Khuyển Ứng Dương đánh tan từ lâu rồi.
Đường đường là Chân Yêu, dù trong lòng có xao động thì cũng tuyệt đối không thể tính là sơ suất gì.
Nhưng Khương Vọng vẫn có thể sử dụng tu vi Thần Lâm cảnh của mình, nắm bắt thời điểm này một cách cực kỳ nhạy bén và ngay lập tức giải phóng đệ nhị thức của Đạo Đồ Sát Kiếm.
Dùng hối quang (1) hành kiếm, tránh khỏi đạo tắc của Khuyển Ứng Dương, trên đó cũng không có ánh sáng muôn màu muôn vẻ gì.
Nhưng khi ám phong (2) rơi vào trong tầm mắt của Khuyển Ứng Dương, vẫn có bách thế phù hoa (3).
Thứ quán triệt cho một kiếm cử thế này, chính là đạo đồ căn bản của Khương Vọng, có thể miễn cưỡng chạm đến ‘Chân’ của Khuyển Ứng Dương.
Khuyển Ứng Dương tức giận trợn mắt, mục quang từ trong ánh mắt giết thẳng ra bên ngoài, tạo thành một chuỗi ánh sáng đan chéo nhau ở khắp mọi nơi, chặn đứng một kiếm này trên không trung. Khương Vọng ngươi đã có thể nắm được chân ngã, thì lẽ nào ta lại không thể? Danh tiếng có bị hủy hoại trên đời thì Chân Yêu ta cũng nào sợ gì?
Vào giờ phút này, kiếm quang của Khuyển Ứng Dương đang tàn phá bụng của Khương Vọng, lực lượng của Bất Lão Tuyền lại không ngừng khôi phục vết thương, khiến cho nơi đó giống hệt như một con đê vỡ, máu tươi cuồn. Huyết khí lượn quanh cơ thể, không ngừng được Như Ý Tiên Y hấp thu, khiến cho bộ y phục đã vỡ nát lại nhanh chóng phục hồi.
Mà Trường Tương Tư đã thực thi lực lượng đạo đồ của Khương Vọng, lại bị đồng quang của Khuyển Ứng Dương định trụ.
Song phương gần nhau đến như vậy.
Cong!
Tri Văn Chuông lại vang lên.
Đằng sau lưng Khương Vọng, thần điểu một chân vỗ cánh bay lên, Tam Muội Chân Hỏa lần đầu tiên trút xuống không chút dè dặt nào, nhằm thẳng vào Khuyển Ứng Dương——
Đây chính là một Tam Muội Chân Hỏa đã có đầy đủ kiến thức phong phú về một vị Chân Yêu đương thời như Khuyển Ứng Dương sau một thời gian chiến đấu kéo dài, và sau khi Tri Văn Chuông vang lên hàng chục lần!
Làn sóng lửa vô biên ngay lập tức xé nát hành lang âm u thành từng mảnh!
Ánh sáng bị Khuyển Ứng Dương kiềm chế, nhất thời chạy thoát rất nhiều, loạn chuyển đầy trời.
Sau khi cơn thịnh nộ của biển lửa lắng xuống một lúc, Khương Vọng đứng một mình ở giữa biển lửa, kiếm quang xuyên thủng bụng hắn đã biến mất, đối thủ mà Trường Tương Tư đang nhắm tới cũng biến mất.
Chân Yêu dù sao cũng là Chân Yêu.
Ngay sau khi tiếp nhận một kích tiếp theo của Đạo Đồ Sát Kiếm đã được Khương Vọng tính toán từ lâu, Khuyển Ứng Dương vẫn có thể phản ứng lại ngay lập tức, tránh xa khỏi diễm quang của biển lửa kia.
Sau đó còn tiến thẳng vào diễm quang, giết thẳng về phía trước.
Nhưng Khương Vọng đã bỏ chạy trước một bước, dẫm lên trên làn sóng lửa cuồn cuộn, bay lên ở cuối biển lửa, thân thể xoay tròn như tia chớp, chĩa kiếm nhắm thẳng vào Thần Sơn!
Biển lửa cùng hợp lại sau lưng hắn, biến thành diễm hoa, diễm tước, diễm lưu tinh, thậm chí còn có Diễm Hoa Phần Thành, thức nào thức nấy đều đánh thẳng về phía Khuyển Ứng Dương.
Cho đến tận lúc vừa rồi, Khương Vọng mới sử dụng Tri Văn Chuông, để ‘nghe biết’ cảnh tượng phía trên Thần Sơn đã khiến Khuyển Ứng Dương thất thần. Mới biết rằng linh tính của Vũ Trinh, đang ở trong dòng sông dài thời gian, tiếp nhận lời mời của Nguyên Hi đại đế, cùng ông ta luận đạo.
Hắn đã tìm Vũ Trinh rất lâu rồi!
Khi đó, Phong Thần Đài đã chiêu mộ tổng cộng hai vị Chân Yêu đương thế tiến vào thế giới Thần Tiêu nhưng chỉ có Khuyển Ứng Dương là đuổi giết hắn. Còn một vị khác chắc hẳn đang bận chuyện này nhỉ?
Khi đó vội vã chạy thoát khỏi Thần Sơn, còn nghe được tiếng sấm rền cuồn cuộn phía sau lưng, nghĩ tới chuyện này cũng không dễ dàng gì.
Bất kể di niệm của Nguyên Hi đại đế và linh tính của Vũ Trinh đang thương thảo cái gì trong dòng thời gian và không gian hỗn loạn, nếu có thể phá hư chuyện này, chắc chắn có lợi ích rất lớn cho Nhân tộc!
Sau khi chiến đấu với Khuyển Ứng Dương trong một thời gian dài, Khương Vọng đã hoàn toàn nhận ra sự khủng bố của một Chân Yêu. Hắn nhận thức sâu sắc rằng ngay cả khi có sự hỗ trợ của Tri Văn Chuông và Bất Lão ngọc châu, thì hắn cũng khó mà bắt được cơ hội chiến thắng.
Nhưng nếu có thể phá vỡ thế cục mà Nguyên Hi đại đế thanh danh hiển hách kia bày ra, thì nước trong ao này chắc chắn sẽ trở nên đục ngầu, thân là một Chân Yêu của Yêu tộc, Khuyển Ứng Dương sao có thể không bổ cứu được đây? Dù hắn không thể đục nước béo cò thì cũng có thể tận dụng cơ hội này để chuồn đi.
Đến lúc đó lại dùng Tri Văn Chuông va chạm với linh tính của Vũ Trinh, thì sao không hể tìm hiểu được con đường xưa cũ của Vũ Trinh năm đó? Bí mật lịch sử này, sẽ trở thành chiếc thang để hắn chạy trốn khỏi nguy hiểm.