Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nhìn thấy Khương Vọng lại xuất sắc thoát khỏi chiến trường, vòng vèo trở về Thần Sơn, Khuyển Ứng Dương không còn cách nào bình tĩnh được nữa.
Chém giết cho đến tận bây giờ, ấn tượng sâu sắc nhất mà Khương Vọng để lại cho ông ta, không phải là vị thiên tài chiến đấu không ai có thể sánh kịp, cũng không phải kiếm thuật hay đạo thuật, mà là cho dù hắn ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan nào thì vẫn luôn đấu tranh!
Đây là một người tràn đầy ý chí tấn công và sẽ không bao giờ từ bỏ.
Khuyển Ứng Dương ông ta là một yêu đã từng trải qua bao nhiêu thứ trên đời, nên ông ta biết rõ một điểm này đáng quý biết bao.
Lịch sử rộng lớn mênh mông, thiên kiêu kinh diễm nhất thời thì nhiều như sao trời. Nhưng thiên kiêu có thể tỏa sáng rực rỡ vĩnh viễn, thì không thể không có phẩm chất bền bỉ kiên trì. Ông ta đã chứng kiến quá nhiều kẻ được gọi là thiên tài, nhưng lại gục ngã không thể gượng dậy nổi trước thất bại, biến mất trong tầm mắt chúng yêu.
Nhưng dù nói thế nào đi nữa, nếu cứ thế để cho cái tên Khương Vọng này thực sự giết tới trước mặt Nguyên Hi đại đế, thì chẳng phải Khuyển Ứng Dương ông ta sẽ trở thành trò cười lớn nhất trong thế cục ở thế giới Thần Tiêu này hay sao?
Đôi mắt của Khuyển Ứng Dương lập tức tối sầm, như thể có hai khối ngọc đen được gắn vào đó.
Trước làn sóng lửa gần như ngập trời, ông ta dường như đã trở thành một vòng xoáy màu đen mang hình dáng của Yêu tộc, hỏa diễm của toàn bộ biển lửa đều bị ông ta hấp thụ, biển lửa ngay lập tức biến thành biển đen, tắt ngúm trong nháy mắt.
Mà ông ta nâng hai tay lên, dựng chưởng hướng về phía Khương Vọng, mười ngón tay xòe rộng!
Trong khu vực tối tăm đã lâu này, chỉ có điểm lưu quang do Khương Vọng dùng Tam Muội Chân Hỏa nổ tung rồi bỏ trốn lưu lại. Trong đoạn đường mà Khương Vọng phi qua, vốn là một mảnh đen nhánh.
Nhưng vào lúc Khuyển Ứng Dương giơ tay lên, một luồng sáng cực mạnh đột nhiên xuất hiện trước người Khương Vọng!
Đó là một luồng sáng hừng hực cực kỳ chói mắt, ánh sáng cực kỳ hung mãnh đan xen vào nhau ở một chỗ, tụ lại thành một quả cầu, như thể một mặt trời vàng kim bất ngờ nổ tung trong không khí! Mà Khương Vọng chính là nơi trung tâm nhất của ‘mặt trời vàng kim’ này, nên phải gánh vác tất cả mọi hậu quả của vụ nổ.
Cho dù Nguyên Hi đại đế đã chết rất nhiều năm, những gì hiện diện lúc này chỉ là di niệm nhưng Khuyển Ứng Dương ông ta cũng tuyệt đối không cho phép bản thân mình bị bêu xấu trước những di niệm này. Vì thế ông ta thậm chí còn không tiếc từ bỏ sự hiểu biết của mình về thế giới này và giải phóng ‘quang’ mà ông ta lấy được trước thời hạn!
Con đường về nhà mà Khương Vọng nghĩ ra trong nháy mắt đó và lập tức thực hiện khi nhận thấy linh tính của Vũ Trinh, lại chỉ trong nháy mắt bị cắt đứt ở nơi này.
Yêu mà hắn đang phải đối mặt, là một Chân Yêu đương thế đã không còn nương tay và thực sự giải phóng ra lực lượng chân chính của chính mình, thứ mà hắn phải đối mặt là ánh sáng rực rỡ của một nửa thế giới Thần Tiêu mà Khuyển Ứng Dương đã hấp thụ!
Căn bản không có cách nào để trốn thoát, ngay cả khi hắn có thân pháp vô song.
Cũng gần như không có cách nào để chống cự, cho dù hắn có là thiên kiêu tuyệt thế.
Trong quả cầu ánh sáng khổng lồ này, có vô số đạo ánh sáng, cũng có vô số mũi nhọn có tính thực chất.
Đến và đi, gần như qua lại vô hạn ở nơi này.
Đâm thủng nhãn cầu của Khương Vọng!
Xuyên thủng mi tâm của Khương Vọng!
Xuyên thấu thân thể của hắn, tứ chi của hắn, giết hắn trở thành một người đầy lỗ thủng!
Cả người hắn bị dạng thành hình chữ đại, bị đóng đinh trên không trung, bị đóng đinh thành một tấm bia hình người.
Không thể tránh mà chỉ có thể chịu đựng sự giết chóc của ánh sáng gần như vô tận này!
Bất Lão ngọc châu cực lực khôi phục thân thể của Khương Vọng, nhưng vừa tu bổ được nơi này, thì nơi kia đã bể tan tành. Trong nhát mắt đã phá hư và tu bổ không biết bao nhiêu lần, mỗi thời khắc đều tiêu hao một lượng lớn sinh nguyên mệnh. Màu xanh của Bất Lão ngọc châu, bắt đầu nhạt dần với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Máu bắn tung tóe trên diện rộng, nhưng đến cả máu tươi của hắn cũng bị cường quang giết chết!
Lực lượng của Bất Lão Tuyền quả thực quá mạnh mẽ, hồi sinh người chết đã thành xương trắng cũng tuyệt không phải lời nói sáo rỗng, nó có thể cho phép một Yêu tộc phổ thông có cùng tuổi thọ với một Chân Yêu, đồng thời có thể kéo dài tuổi thọ của một Chân Yêu vượt quá giới hạn.
Nó chống đỡ cho Khương Vọng sống sót trước cuộc tấn công vô cùng đáng sợ này.
Nó cũng cho phép Khương Vọng chịu đựng án tử hình ở thế gian này trong thời gian dài hơn.
Rút gân lột da, cũng không đau đớn như thế này.
Vạn tiễn xuyên thân, cũng kém xa thứ này!
Khương Vọng gần như trần trụi trong quả cầu ánh sáng, Huyền Thiên Lưu Ly Công thậm chí còn không thể thành hình, mỗi lần thanh quang vừa xuất hiện, liền bị đánh nát, mà Khương Vọng toàn thân chảy máu liên tục không ngừng nghỉ một khắc nào, tựa như đã trở thành một người làm bằng máu.
Chỉ có thỉnh thoảng những sợi tơ xanh chợt lóe lên, mới chứng minh sự tồn tại của Như Ý Tiên Y, nó vẫn còn đang không ngừng khôi phục dưới sự thúc giục toàn lực của Khương Vọng. Nó cũng chứng tỏ —— người này vẫn còn đang giãy giụa!
Khuyển Ứng Dương đạp không đi tới, đứng trước quả cầu ánh sáng khổng lồ, lặng lẽ nhìn Khương Vọng đang giãy giụa trong quả cầu ánh sáng. Đương nhiên, không có cái gì là cảm xúc mềm lòng, chỉ có chút cảnh giác cùng tiếc nuối —— nếu thế hệ trẻ tuổi của Nhân tộc đều là người như vậy, thì Yêu tộc sao còn nơi dung thân, sao mà còn có tương lai?
Trong Yêu giới, có yêu nào giống người này không? Ông ta nhất thời không thể nghĩ ra được.