Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sự tích lũy cuối cùng của Bất Lão Tuyền trong nhiều năm dài đằng đẵng, đã trả giá cho vô số sinh tử của chủ nhân do Bất Lão Tuyền hiện thế nhận phong. Nhưng nước không có nguồn, cuối cùng cũng sẽ cạn kiệt, giống như bản thân Bất Lão Tuyền cũng đã khô cạn từ lâu. Khi Bất Lão ngọc châu hoàn toàn chuyển từ xanh sang trắng, Khương Vọng sẽ hoàn toàn chết đi.
Bản thân Khương Vọng cũng biết điều đó.
Hắn biết rõ sự chênh lệch giữa Thần Lâm và Chân Yêu, hắn cũng biết rõ bản thân đang chết đi.
Sự đau đớn khiến quá trình tử vong kéo dài dằng dẵng!
Hắn hiểu rõ từng chi tiết của cơ thể, huyết dịch lưu động, đạo nguyên dâng trào, thần thông di tán. Hắn cũng cảm nhận sự đau đớn một cách rõ ràng.
Loại đau đớn này đã vượt quá giới hạn chịu đựng của hắn, nhưng hắn vẫn phải giữ tỉnh táo. Bởi vì chỉ có một Khương Vọng tỉnh táo, mới có thể huy động tối đa toàn bộ lực lượng của chính mình, mới có thể sống sót sau những lần sát hại của ánh sáng gần như vô hạn này , mới có thể tiêu hao lực lượng của Khuyển Ứng Dương nhiều nhất có thể.
Mặc dù...ánh sáng dường như vô tận.
Luôn có một giọng nói thì thầm bên tai hắn, thúc giục hắn bỏ cuộc, khuyên hắn lập tức chết đi.
Dù sao thì vốn cũng không có hy vọng.
Vì sao lại phải chịu khổ đến tận giây phút cuối cùng?
Hắn biết rõ đó là sự hèn nhát sâu thẳm trong linh hồn mình, là sự trốn tránh nỗi đau, cũng là một loại tự bảo vệ bản thân.
Rõ ràng không có cách nào chống lại một Chân Yêu đương thế, vậy tại sao lại phải chịu đựng nhiều đau khổ như vậy trước khi chết?
Ngươi nói đúng, ngươi nói đúng, có lẽ ngươi nói đúng…
Khương Vọng đã cắn chặt hàm răng đến cả nướu răng cũng đã bị đánh nát, mím đôi môi thủng lỗ chỗ lọt gió khắp nơi của mình, không phát ra tiếng.
Hắn lắng nghe bản năng của cơ thể, nhưng cũng thông suốt ý chí của bản thân.
Hắn nhìn chằm chằm vào Khuyển Ứng Dương đứng bên ngoài quả cầu ánh sáng, dù là trước mắt là một mảnh huyết sắc, căn bản không thể nhìn thấy gì cả!
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, trên người hắn đã không còn một miếng thịt lành lặn nào, từng tấc da thịt đều bị đánh ra từng mảnh rồi lành lại. Như Ý Tiên Y đã bị cắt đứt, rồi lại lắp ráp lại hàng chục nghìn lần, hàng trăm nghìn lần!
Rẹt…rẹt!
Kể từ khi khoác lên mình bộ Như Ý Tiên Y cho tới nay, nó đã bị bể nát quá nhiều lần. Khương Vọng cũng sớm đã quen rồi.
Dựa vào việc hấp thụ huyết khí đạo nguyên rời rạc của túc chủ để lấp đầy trận pháp phòng ngự, nên lực lượng phòng ngự của nó rất bình thường. Khương Vọng sau này vẫn mặc nó, chủ yếu là vì ý nghĩa biểu tượng của nó như một món quà ngự ban của thiên tử, và vì nó có thể tự sửa chữa, không giống như những bộ pháp y khác, một khi hư hại lại phải bỏ ra một số tiền lớn để tu bổ.
Nhưng lần này tiếng vỡ vụn phát ra lại là một tiếng vang rõ ràng đến như vậy.
Đó là bẻ gãy kim chương, xé nát ngọc bạch.
Dường như có một cái gì đó bị đánh nát ở bên trong.
Và có một luồng thông tin vô cùng phức tạp, ùn ùn kéo đến tràn vào trong tâm của Khương Vọng.
Như Ý Tiên Cung...
Như Ý Tiên Cung!
Khi thiên tử ngự ban cho hắn bộ y phục này, Khương Vô Ưu đã đặc biệt nhấn mạnh rằng bộ y phục trân quý này đến từ Như Ý Tiên Cung.
Bởi vì bản thân hắn vốn có truyền thừa của Vân Đỉnh Tiên Cung, nên thiên tử ban thưởng bảo vật này cũng là chăm sóc tận tình.
Nhưng hắn đã mặc bộ y phục này lâu như vậy, kiểm tra đi kiểm tra vô số lần, thử qua tất cả các biện pháp, nước ngâm lửa đốt, nhưng cũng chưa từng phát hiện ra điều gì liên quan đến truyền thừa của Như Ý Tiên Cung. Lâu ngày cũng phai nhạt tâm tư.
Không ngờ vào thời điểm như vậy, sau khi Như Ý Tiên Y bị phá vỡ và tái tạo lại cả trăm ngàn lần, truyền thừa ẩn giấu trong thời gian, mới được mở khóa, giải cứu tương lai!
Nếu không kiên trì, vạn pháp khó cầu; kiên trì mà làm, tiên thuật khả đắc.
Nếu không phải đang ở trong hoàn cảnh như hôm nay, nếu không phải có Bất Lão Ngọc Châu ủng hộ và Khuyển Ứng Dương tàn phá vô số lần thì Khương Vọng sẽ chẳng bao giờ biết được bí mật của Như Ý Tiên Y.
Tu vi của hắn tăng cao, tồn tại có thể khiến hắn bị thương sẽ càng ngày càng ít. Thường thì những ai có thể đả thương được hắn cũng có thể giết chết hắn.
Như Ý Tiên Cung giấu truyền thừa vào trong Tiên Y theo cách này, điều kiện mở khóa khó khăn như vậy, đúng là an toàn, không lo truyền thừa bị cắt đứt.
Từ sau khi Cửu Đại Tiên Cung sụp đổ, thời đại Tiên Nhân hạ màn, Như Ý Tiên Y lưu lạc thế gian, vật đổi sao dời, không biết đã qua tay biết bao đời chủ.
Biết được sự quý giá của nó, nhất định sẽ không nỡ làm nó bị hư hại, cho dù mày mò nghiên cứu biết bao nhiêu lần cũng không có được kết quả, chỉ có thể đem nó giấu đi… Giống như trước khi được ban cho Khương Vọng, nó vẫn luôn nằm hít bụi trong quốc khố.
Không biết sự quý giá của nó, sau mấy lần nó bị đâm rách, cũng chỉ đành từ bỏ.
Ngay cả một công hầu đi ra từ chiến trường gươm giáo liên miên như Khương Vọng, bị thương biết bao nhiêu lần cũng không thỏa mãn được yêu cầu mở khóa của Như Ý Tiên Y.
Nếu truyền nhân Tiên Cung biết được nội tình đã bị giết sạch thì nếu không có gì bất ngờ xảy ra, truyền thừa của Như Ý Tiên Cung có lẽ phải đến vạn năm về sau, thậm chí là mấy chục vạn năm về sau mới có thể tái hiện nhân gian.
Có lẽ sức mạnh của thời gian có thể giúp Như Ý Tiên Cung giải quyết đối thủ mà trước kia bọn họ không giải quyết được.
Cũng không biết lúc Tề thiên tử chọn ban thưởng Như Ý Tiên Y cho hắn có biết quan ải truyền thừa của Như Ý Tiên Cung ở đâu hay không.
Nhưng không thể không nói, truyền thừa của Như Ý Tiên Y là thứ kiểm nghiệm tình nghĩa quân thần.
Sau vô số lần sống lại sau khi chết, Khương Vọng vẫn còn mặc chiếc áo này, tất nhiên là nhờ vào uy nghi thiên tử, tất nhiên chưa từng quên ân nghĩa thiên tử.