Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đây là thân thể Thần Vương có cơ hội chứa đựng vị cách của Tôn Thần vô thượng, các chi tiết cấu tạo của cơ thể này phải được Vũ Trinh Đại Tổ đã từng siêu thoát nắm giữ. Một mình Huyền Nam Công, không thể tạo ra được Thân thể của một tôn thần. Sự nỗ lực của ông ta đa phần là để tiếp tục kế hoạch của Nguyên Hi Đại Đế, để tập hợp tích lũy hàng vạn năm của Vạn Thần Hải, để duy trì trạng thái cân bằng một cách vi diệu và chờ đợi Vũ Trinh Đại Tổ hàng lâm… cứ như vậy, lúc nào cũng có khả năng sụp đổ, cho nên không thể phân tâm dù chỉ một khắc.
Muôn khó vạn khổ, chẳng chờ được linh hồn Vũ Trinh Đại Tổ trở về hợp nhất với thân thể này, cũng không kịp chọn thần vị từ Phong Thần Đài của Thái Cổ Hoàng Thành tới sắc phong tạm thời, ngược lại còn ăn một kiếm của Khương Vọng.
Trong lúc nhất thời, chư thần trên Phong Thần Đại đều trừng mắt nhìn chằm chằm, nhưng ngại trận pháp, khó ra tay. Hoặc nói cách khác, rốt cuộc Huyền Nam Công vẫn không nỡ để thân thể Thần Vương được bày bố mấy vạn năm mới thành cứ thế bị hủy. Chỉ đành vừa phân niệm tọa trấn thân thể Thần Vương, cật lực lấp đầy khe nứt trên thân thể của Thần, vừa hội tụ thần ý chư thần, nắm chắc thần lực như thác nước, tụ thành một Hộ Pháp Thần Tướng kim quang sáng chói!
Tuy chỉ là tượng Mao Thần, tuy có thể tùy tay ngưng tụ, tuy không thể toàn tâm chiến đấu, nhưng đối phó với một tu sĩ Thần Lâm, thân thể này vẫn dư sức.
Hộ Pháp Thần Tướng cầm một chiếc Kim Qua Chùy trong tay, vừa ngưng tụ xong đã lập tức đập vào lồng ngực Khương Vọng, đánh tan ánh sáng Thiên Phủ hộ thể và Huyền Thiên Lưu Ly Công của hắn, đánh gãy xương sườn.
Kim Qua Võ Sĩ của Đại Tề ăn trúng Kim Qua Chùy.
Lục phủ ngũ tạng đều bị đánh vụn, xương trước ngực ghim vào sau sống lưng.
Sự lý giải về chiến đấu của Thiên Yêu và Thần Lâm không cùng một cấp bậc, căn bản không thể nào phản ứng kịp.
Nhưng có sự hỗ trợ của Bất Lão Ngọc Châu, trong lúc thân thể bay ngược ra sau, thương thế của Khương Vọng đã lập tức khép lại, thậm chí còn phát ra âm thanh cuồn cuộn như sấm: “Khuyển đại Chân Yêu Chiếu Vân Phong! Nếu công phu trên thay ngươi thật sự lợi hại như ngươi nói, Khương mỗ ta cũng không bay được đến chỗ này!”
Hắn vừa vạch trần Khuyển Ứng Dương vừa khom người lao về phía ông ta: “Có dám đơn đấu với ta!”
Hắn đã quen thuộc với sức mạnh của Khuyển Ứng Dương, nhưng cấp bậc Diễn Đạo thì không thể nắm bắt, chưa nói tới Hộ Pháp Thần Tướng được tạm thời tạo thành, dù chỉ là một con người rơm cầm một cái cành khô, hắn cũng không dám tới gần.
Hộ Pháp Thần Tướng do Huyền Nam Công điều khiển vẫn chưa ra tay, cùng lúc đó Khuyển Ứng Dương cũng muốn xông tới, nhất thời lơ là cảnh giác để Khương Vọng có cơ hội lên tiếng, mặt Khuyển Ứng Dương tối sầm, thù cũ hận mới thi nhau trào lên, ông ta đỏ mắt nói: “Không ai được nhúng tay, ta sẽ giết chết kẻ này trong vòng ba chiêu!”
Không biết có phải đầu óc mụ mị rồi hay không, hay là vẫn ngấp nghé Tri Văn Chuông, Bất Lão Tuyền mà ông ta lại dám ra lệnh cho Huyền Nam Công và Dạ Bồ Tát.
Nhưng trong lúc bay nhanh, Khương Vọng thấy còn có thể nói chuyện, bèn lập tức quát lại: “Có phải Yêu tộc hết thanh niên trai tráng rồi không? Sao toàn là cái đám già yếu ra trận vậy! Có dám để Thiên Bảng Tân Vương Lộc Thất Lang của các ngươi ra đơn đả độc đấu với ta không!”
Lúc này Lộc Thất Lang đã bay về phía vách đá bên đường núi, dường như không nghe thấy.
Khuyển Ứng Dương càng không thể nào để ý tới, bắt lấy thần hùy từ trong Vạn Thần Hải, đẩy về phía trước, mũi tên ánh sáng trút xuống như mưa! Hiện tại ông ta đã không còn cân nhắc dùng thân thể trong thế giới Thần Tiêu nữa mà nguyên thần cũng xuất khiếu, mang theo khí thế cuồn cuộn, xông thẳng vào Nguyên Thần Hải của Khương Vọng.
Đánh nát Thiên Khuyết, xé rách Lục Dục Bồ Tát, một cước dẫm đạp Đạo Mạch Đằng Long xuống mặt đất, tiện tay đẩy một cái, Uẩn Thần Điện lập tức mở cửa!
Đại điện trang nghiêm cổ xưa này đã không còn uy nghiêm của nguyên thần Chân Yêu khi trước.
Ông ta đường hoàng đi vào, vươn tay bắt lấy thân linh thức của Khương Vọng.
Giờ khắc này, Thiên Yêu Pháp Đàn bị chư thần Vạn Thần Hải chiếm cứ, còn có Huyền Nam Công ở giữa khống chế. Thân ở sườn núi, có Chân Yêu Khuyển Ứng Dương, thậm chí cả Dạ Bồ Tát cũng ở đó, rung chuông mãi vẫn không rung được đường cũ của Vũ Trinh.
Suy xét một cách lý trí, quả thực Khương Vọng đã không còn lý do gì để phản kháng.
Dù sao cũng là vô vọng…
Tất cả mọi cố gắng đều thất bại, tất cả mọi con đường, hoặc là bị chặt đứt, hoặc là không thể đi được.
Nhưng vẫn thử đi thử lại hết lần này đến lần khác.
Đấu không lại Khuyển Ứng Dương thì chém thêm một giọt máu của ông ta cũng được.
Không về nhà được thì tới gần phương hướng về nhà một chút cũng tốt.
Ngay khoảnh khắc nhanh như chớp đó, trong thế giới thần hồn hết thua lại bại, ngoài thế giới thần hồn, Khương Vọng và Khuyển Ứng Dương gặp nhau tại Vạn Thần Hải.
Đây vốn là một trận chiến đánh nhanh thắng gọn.
Như Khuyển Ứng Dương đã nói, nếu ông ta toàn lực xuất thủ, trong vòng ba chiêu Khương Vọng nhất định phải chết. Trên thực tế, trận chiến giữa Thần Lâm và Chân Yêu lẽ ra phải như vậy.
Nhưng lúc này, trên Thiên Yêu Pháp Đàn tập trung chư thần, Vạn Thần Hải một màu tăm tối vì bị Khuyển Ứng Dương lấy đi thần huy bỗng nổi lên ánh sáng vàng rực như bầu trời đầy sao.