Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ánh vàng kia tựa như vầng dương vừa ló dạng, khiến Khuyển Ứng Dương bỗng nhớ tới Hùng Tam Tư, nhớ tới Đời Này Thế Này Thương Thứ Nhất kia!
Hùng Tam Tư đã chết! Hùng Tam Tư đã chết, trên đời này đã không còn Nhiêu Bỉnh Chương.
Linh thân của hắn ta đã vỡ vụn trong Vạn Thần Hải, hắn ta đã thực sự chết đi, chết một cách triệt để… Nhưng thương ý của hắn ta còn chưa tuyệt.
Vào thời khắc kiên nhẫn, trầm mặc cuối cùng, hắn ta chôn thây dưới Vạn Thần Hải, để lại một thương cuối cùng.
Lần cuối cùng giấu “ta” trong “vô”.
Chết trước giấu sau, có thể giấu được đôi mắt nhìn thấu mọi thứ của Chân yêu.
Bởi vì hắn ta thực sự chết đi, trừ khi có ai đó sau khi hắn ta chết rồi vẫn tiếp tục truy tra Vạn Thần Hải tới cùng.
Hắn ta không biết đối thủ sẽ là ai.
Có lẽ là Chu Huyền, có lẽ là Khuyển Ứng Dương, có lẽ là Dạ Bồ Tát nhưng tóm lại sẽ là một Yêu tộc.
Hắn ta cho rằng Khương Vọng đã chết, cho nên cũng không trông mong ai đó sẽ giúp hắn ta mang theo lời nhắn.
Chẳng qua thương là lá gan của bách binh.
Sư phụ nói, người dùng thương chỉ có tiến không có lùi, có đi không có về.
Chẳng qua hắn ta là đệ tử của Quân thần Đại Tề - Khương Mộng Hùng, sư đệ của đệ nhất quân lược Cửu Tốt – Trần Trạch Thanh, sư huynh của đệ nhất đao khách Kế Chiêu Nam… thiên kiêu Đại Tề, Thiên Phúc chính tướng.
Hắn ta tới thế gian một chuyến, cũng nên lưu lại chút gì cho thế gian.
Không để lại gì đó cho Nhân tộc, thì để lại cho Yêu tộc vậy.
Lúc này, Thần Hải tựa như biển sao.
Khoảnh khắc Khuyển Ứng Dương nhìn thấy những tia sáng vàng đó, mặt trời đã mọc lên ở hướng Đông, một cây kim thương đâm tới.
Hết thảy vỡ nát, ánh sáng bao phủ.
Lập tức xuyên qua bụng.
Đây là đời này thế này thương thứ nhất cũng là đời này thế này thương cuối cùng.
Như thể định mệnh sắp đặt, tự có luân hồi.
Nhát thương này lập tức đánh lui Khuyển Ứng Dương, cũng đâm thủng ông ta!
Thương này…
Vô ý vô niệm vô tâm vô tưởng.
Vô ngã... tất nhiên vô địch.
Đạo vô ngã, là chân truyền!
Người nhận ra thương này, không tồn tại trên thế gian này…
Không sao.
Ngày khác nếu ngươi tới Yêu giới.
Trên đời đã không còn ta…
Không cần có ta!
Bên trong Vạn Thần Hải, lúc Hùng Tam Tư đã chết nở rộ quang hoa sau cùng của y.
Trên vách đá được điêu khắc kia cũng vừa lúc nở ra một đóa hoa.
Đóa hoa này có ba chồi cùng hợp lại, chia làm ba sắc thái là đỏ, trắng, vàng mà ánh sáng từ nhụy hoa của mỗi chồi tự mình sáng rọi, tựa như ảo mộng.
Lộc Thất Lang do linh cảm mà đến, Sài A Tứ lảo đảo đi đến...
Linh Hi Hoa ở một nơi khác trên đường núi đã trở nên mơ màng! Còn chưa biết kỳ trân, đã lâm vào ảo mộng.
Mà Dạ Bồ Tát do tin trùng biến thành cũng mở to mắt, một tay điểm tỉnh Linh Hi Hoa, một tay trực tiếp đưa về phía đóa hoa... Không uổng công Phật gia đã khổ sở đợi chờ ở đây!
Lần này ngay cả Huyền Nam Công đang cố gắng tu bổ Thần Vương Thân, duy trì cân bằng cũng thông qua tôn hộ pháp thần tướng kia, quay đầu!
"Tam Sinh Lan Nhân Hoa!"
So với hoa này, trận giao phong phát sinh ở Vạn Thần Hải cũng dường như trở nên không còn quan trọng nữa.
...
Thần Lâm thì dù có giãy giụa thế nào đi nữa vẫn là Thần Lâm. Chân yêu dù có mất mặt đến cỡ nào thì cũng là Chân yêu.
Từ khi chân chính xuất thủ đến bây giờ, thực ra Khuyển Ứng Dương cũng chưa từng chịu chút tổn thất nào.
"Thật" của thế giới này ông ta đã động đến, "Đêm" của thế giới này ông ta cũng nắm giữ, thiên kiêu Nhân tộc cũng bị ông ta ngược sát qua đủ kiểu —— chỉ vì có Bất Lão Ngọc Châu treo mạng nên chưa chết mà thôi.
Khương Vọng dùng hết thủ đoạn, nào là đánh bất ngờ, nào là truyền thừa Tiên cung, nào là Tri Văn Chuông cũng chỉ đánh nát một giọt máu của ông ta.
Thương thế một giọt máu này nên miêu tả thế nào đây?
—— Không trị liệu ngay thì vết thương cũng tự lành.
Mãi đến lúc này, khi Kim Thương đâm vào bụng, ông ta mới thật sự ăn phải thiệt thòi lớn.
Phi kiếm Tam Tuyệt đỉnh được truyền lại từ thời đại phi kiếm đã từng tiếu ngạo thương khung.
Duy Ngã Kiếm Đạo, Động Chân vô địch Hướng Phượng Kỳ bỏ mình, truyền nhân Ngoại Lâu cảnh treo kiếm ở Lão Sơn, còn đang chăm sóc cơ nghiệp của hảo hữu.
Vong Ngã Kiếm Ma si ngốc ngơ ngác, ngẫu nhiên thanh tỉnh, cũng không biết đã dùng sự thanh tỉnh trong chốc lát kia để mưu cầu cái gì.
Cho đến giờ xem lại, chỉ có Vô Ngã Kiếm Đạo là đi ra một đạo đồ hoàn toàn mới.
Khương Mộng Hùng bỏ kiếm luyện quyền, Nhiêu Bỉnh Chương hóa quyền thành thương, có thể nói là sơn hà có kẻ kế tục.
Một thân bản lĩnh của y đương nhiên không có dũng lực có thể quyền vấn anh hùng thiên hạ như Quân Thần Đại Tề nhưng cũng đã đi ra con đường của mình.
Một đòn Vô Ngã Nhất Thương chết trước giấu sau này, lấy Vô Ngã tiếp tục Vô Ngã, lấy sự hô ứng ban sơ cuối cùng, khiến cho kẻ địch trách cũng không thể tránh. Ở thế giới Thần Tiêu, y nhận đạo của Khương Mộng Hùng, cũng trình bày đạo của chính mình.
Thương này xỏ xuyên qua thân thể Chân yêu đã thấy rõ chân bất hủ (bất hủ thật), "Vô Ngã" trước lại "Vô Địch" sau, muốn đánh cho "Chân" của Khuyển Ứng Dương thành "Giả", giết Khuyển Ứng Dương từ "Hữu" thành "Vô". Thương này có sức mạnh chôn vùi hết thảy, thứ nó đánh nát không chỉ là nguyên lực, huyết nhục mà còn có toàn bộ nhận biết, toàn bộ tồn tại.
Sử gia Ngô Trai Tuyết từng luận —— Thời đại hằng dĩ nhược tang, phi kiếm độc dĩ cường vong.
(1) Nghĩa là: Thời đại bình thường mà yếu nhược đã không còn, phi kiếm chỉ truy cầu sức mạnh cá nhân đã vong.
Chính là nói thời đại phi kiếm đã từng cực thịnh nhưng cực thịnh tất phản. Thời đại này quật khởi chóng vánh như sao xẹt nhưng cũng nhanh chóng tiêu vong. Nó chỉ kéo dài một trăm linh bảy năm, lưu lại một luồng sáng chói rực rỡ không thể xóa nhòa trong sử sách.