Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vô Ưu thản nhiên nghiêng người trên ghế, bày ra tư thế xem trò vui.
Lý Long Xuyên ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt vô hại: “Là Khương Thanh Dương! Không phải Thanh Dương sắp đi sao? Nên đã lôi kéo bọn đệ tới đây uống một bữa. Đệ nói uống trà là được rồi, uống trà là được rồi, nhưng hắn lại cứ đẩy bọn đệ lên xe ngựa, kéo tới nơi này! Tỷ, tỷ biết phẩm đức của đệ mà, đệ có nói dối bao giờ? Nếu tỷ thật sự không tin thì chờ lát nữa xuống lầu mà xem, có phải chỉ có một chiếc xe ngựa của Võ An Hầu hay không.”
Hắn ta dùng giày chọc chọc Yến Phủ, miệng thì tiếp tục nói: “Trước lúc tới đây, bọn đệ cũng không biết nơi này là chỗ nào…”
Đưa tay chỉ vào mỹ nhân nghịch nước trong ao ngọc, tỏ vẻ không thể nhìn nổi: “Còn… còn có thể loại tiết mục.”
Yến Phủ vẫn rũ mắt, chỉ “ừ” một tiếng từ khoang mũi.
Lý Phượng Nghiêu, Khương Vô Ưu, Liễu Tú Chương, Hương Linh Nhi, đây là bốn mỹ nhân với bốn phong cách hoàn toàn khác biệt, tụ hội một chỗ có thể nói là cảnh sắc huy hoàng, có một không hai.
Duy chỉ có hai vị đại thiếu ở trong bụi hoa thì một người giống như chim cút, một người giống như tượng đất, thật là phá hoại phong cảnh.
Lý Phượng Nghiêu không bình luận, chỉ nhìn xung quanh: “Khương Thanh Dương đâu? Đúng lúc ta cũng muốn về đảo Băng Hoàng, có thể đồng hành cùng hắn.”
Lý Long Xuyên lập tức đáp: “Hắn vừa đưa Dịch Hoài Dân ra ngoài, sẽ về ngay thôi, đến lúc đó tỷ…”
Đang nói thì đột nhiên cảm thấy không đúng lắm: “Khương Vọng đi bao lâu rồi?”
Hương Linh Nhi chớp mắt: “Nô gia cũng không nhớ kỹ thời gian cụ thể, nhưng mà điệu múa dưới nước này… đã đổi ba khúc.”
“Có lẽ là đã… đưa Dịch Hoài Dân về nhà.” Lý Long Xuyên tự trấn an bản thân, nhìn các cô gái: “Hắn sẽ trở lại… đúng không?”
Dưới ánh mắt như đang nhìn đồ đần của Lý Phượng Nghiêu.
Hắn ta đột nhiên xông lên, nghiến răng nói: “Ta đi bắt hắn lại!”
“Ngồi xuống.” Khương Vô Ưu nói với giọng lạnh nhạt.
Lý Long Xuyên lại gượng gạo ngồi xuống.
“Thân pháp của Võ An Hầu là tuyệt thế, không chừng lúc này đã lên thuyền.”
Khương Vô Ưu chầm chậm nói: “Nhưng cũng không gấp, hòa thượng chạy được, miếu không chạy được, người đi rồi bạn vẫn còn.”
Yến Phủ chỉ cảm thấy đau đầu, cực kỳ đau đầu. Đau bụng, thật sự đau bụng.
Lý Long Xuyên giơ tay lên: “Ta tuyệt giao với hắn! Ta với hắn không đội trời chung! Hắn đi rồi, không bạn bè gì nữa!”
“Lời nói lúc nóng giận, không thể coi là thật.” Khương Vô Ưu cười nhẹ một tiếng, mắt phượng quay sang đánh giá hai vị có thân pháp thua kém không chỉ một bậc trong Lâm Truy tứ bá: “Hôm nay vui vẻ tụ hội, Võ An Hầu bận rộn quân vụ, không tiện ở lâu, bổn cung thay hắn mở tiệc chiêu đãi hai người!”
“Tú Chương.” Nàng nói với giọng cường điệu: “Nhất định phải dùng quy cách cao nhất.”
Chỉ là…
Ngày lành cảnh đẹp hãy còn đầy, phong lưu công tử tẫn phong lưu!
Tân khách thỏa sức vui vẻ!
Khương Vọng đi rất nhanh, chân trước còn ngồi lại chuẩn bị yến ẩm tại Tam Phần Hương Khí Lâu, chân sau đã ở bên ngoài Lâm Tri.
Tạm nghỉ hết khôn cùng phong nguyệt.
Nhưng hắn lại không ra biển ngay lập tức như Khương Vô Ưu suy nghĩ, mà đưa tin để Bạch Ngọc Hà dẫn người đi đảo Quyết Minh trước, mình thì hoành không xuôi nam, lướt qua Phi Xương, Dặc, đi thẳng đến Thiên Hình Nhai.
Lần này hắn đến có hai chuyện.
Một là thăm viếng Dư Bắc Đấu đang làm khách tại Tam Hình Cung, đáp tạ một Tề Đao tệ giúp hắn cản tai kiếp ở Yêu giới kia.
Thứ hai, Ngô tông sư chấp chưởng Củ Địa Cung, được Trọng Huyền Trử Lương nhờ giúp đỡ, cầm một vài chứng cứ Trọng Huyền Thắng sưu tầm được, đích thân đến thành Tân An chất vấn, kết quả tay trắng mà về.
Việc này Trọng Huyền gia đã trả giá cái giá tương ứng.
Nhưng hắn làm nguyên nhân gây ra sự kiện này, vẫn phải nhận gánh trách nhiệm.
“Dư Chân Nhân đã không còn ở Tam Hình Cung nữa? Chuyện xảy ra khi nào?”
Khương Vọng thông qua Củ Địa Cung Trác Thanh Như đến tìm Kịch Quỹ Chân Nhân của Quy Thiên Cung, cho tới bây giờ, cũng mới biết được trong thời gian mấy năm qua, Dư Bắc Đấu danh xưng Quẻ Diễn Bán Thế, lại đang ngồi tù trong Tam Hình Cung.
Hắn thế mới biết, vì hàng phục cái gọi là “Tật cỏ rêu”, “Tiểu ma không quan trọng”, Dư Bắc Đấu đã phải trả giá như thế nào.
Không chỉ là con mắt trái trân quý kia.
Còn có một vị Chân Nhân đương thời tiêu dao tự tại, bị giam cầm trong lồng Thiết Luật một mấy năm nữa.
Thậm chí cũng không chỉ là những điều này.
Khương Vọng không biết lồng Thiết Luật là nơi nào, nhưng chỉ từ cái tên này, ước chừng cũng có thể tưởng tượng đạt được nó đại biểu dày vò.
Nói một câu không dễ nghe, trên đời này Dư Bắc Đấu đã vô thân vô cố, không bạn không thầy, lại không có ý định truyền đạo, con đường phía trước lại cắt đứt… Thực sự không cần thiết lại làm những điều ấy, với tư cách là Chân Nhân tính lực đệ nhất đương thời, ngày tháng tiêu dao gì mà lão không sống được?
Hết lần này tới lần khác bôn ba chuốc khổ, quấy đến chính mình phải mệt nhọc không chịu nổi… Lại còn lặng yên im ắng, vừa không truyền đạo, lại không truyền tên.
Tội gì đến vậy!
Thế nhân nói đến Chân Nhân Dư Bắc Đấu, trước những năm này gần đây, đại khái chỉ có thể nghĩ tới một đại sự duy nhất. Đó chính là lão đứng đối lập với Kính Thế đài Cảnh quốc, đi đến Thiên Hình Nhai, mời Tam Hình Cung chính danh vì Khương Vọng.
Mà bảo thân lão đã trải qua sóng gió bao la hơn ở trong Đoạn Hồn Hạp, sau khi Khương Vọng rời đi, vẫn chưa từng ngưng nghỉ, vẫn luôn gian nan đấu tranh với Huyết Ma, tất cả đều câm lặng trong phòng tối…
Lúc trước khi Dư Bắc Đấu đến Thiên Hình Nhai này, là đang trong tình trạng như thế!
Khương Vọng bỗng nhiên hiểu được, vì sao khi đó, sau khi đưa “Hữu Tà” đến Tam Hình Cung. Trên đường rời đi, Dư Bắc Đấu lại chen vào trong xe ngựa của hắn, trừng mắt với hắn bắt bẻ một hồi, cuối cùng còn đánh cho hắn một trận tê người…
Nghĩ đến Dư Bắc Đấu dù đã quyết định một mình gánh chịu hết thảy, nhưng lão bị giam lồng Thiết Luật mấy năm, cũng rất hi vọng có người có thể thăm lão, quan tâm lão một chút chứ?
Kịch Quỹ là một người vô cùng cứng rắn uy nghiêm, đối mặt Võ An Hầu Đại Tề, cũng không khác gì đối mặt một khối đá. Ngay cả Trác Thanh Như thuộc Tam Hình Cung, cũng không có gì đặc thù ở chỗ y.